Lâm Vân Tiêu và đám bạn mắt sáng rực nhìn đàn Linh Kê sau hàng rào sắt, cẩn thận lựa chọn.
Trong lúc mọi người đang chọn gà, Lâm Vân Văn cuối cùng cũng xuất hiện.
Lâm Vân Văn mặc một bộ y phục màu trắng, tay áo thêu mây lành bằng chỉ vàng, eo thắt đai lưng ngọc xanh, treo một miếng ngọc bội trắng, khí chất tao nhã, phong thái phi phàm.
Lâm Vân Văn tướng mạo tuấn tú, tu vi không yếu, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu thiếu nữ trên Thanh Khê sơn.
Vừa thấy Lâm Vân Văn xuất hiện, mấy nữ trung hào kiệt trong tiểu đội nuôi gà, những người vốn tay không bắt Linh Khâu, bỗng trở nên rụt rè hơn hẳn.
Lâm Vân Tiêu đánh giá Lâm Vân Văn, có chút ghét bỏ nói: "Tam ca, đại ca càng ngày càng màu mè!"
Lâm Vân Dật khoanh tay trước ngực, nói: "Tên này mỗi lần xuất hiện đều làm giảm sút nghiêm trọng tinh thần bắt Linh Khâu của các thành viên trong đội. Đợi mai mốt đội chúng ta có sát thủ giết gà riêng, liền đá hắn ra khỏi đội."
Lâm Vân Văn tu vi Luyện Khí tầng ba, cảm giác nhạy bén.
Cuộc trò chuyện của Lâm Vân Dật và Lâm Vân Tiêu dĩ nhiên không qua được tai mắt của hắn.
Lâm Vân Văn cười toe toét nói: "Tam đệ, đàn gà của ngươi lại lớn hơn rồi à!"
Lâm Vân Dật có chút đắc ý đáp: "Dễ nói, dễ nói, ta dự định đến cuối năm sẽ mở rộng quy mô đàn gà lên hai trăm con."
Lâm Vân Văn: "Cách ăn của các ngươi thế này, hai trăm con có đủ không?"
Lâm Vân Dật ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Gà là nuôi ra chứ không phải để dành mà có. Ăn nhiều thì ấp thêm vài con gà con ra nuôi là được."
Lâm Vân Văn sững sờ một lúc rồi mỉm cười, nói: "Tam đệ quả nhiên có kiến thức, đại ca thua xa."
Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Dật, thầm cảm thán tam đệ sở hữu cả một ngọn đồi gà, cuộc sống tiêu dao hơn hắn, một linh thực sư, rất nhiều.
Tam đệ định ngày rằm hàng tháng là ngày giết gà, ngày đó nhất định phải giết gà để khao thưởng các thành viên trong đội nuôi gà.
Không chỉ vậy, tam đệ mỗi tháng còn phát cho các thành viên tiểu đội nuôi gà hai mươi quả trứng, nhân viên xuất sắc của tiểu đội được phát thêm mười quả.
Hắn hiện giờ theo mẹ trông coi linh điền, mỗi năm ngoài phần lệ gia tộc cố định ra còn cho thêm hắn ba trăm cân linh cốc, tương đương khoảng ba trăm linh thạch.
Một con Linh Kê giá khoảng mười hai viên linh thạch, tam đệ nuôi hơn một trăm con, trị giá hơn một nghìn linh thạch.
Đối với một đứa trẻ sáu tuổi, đây không nghi ngờ gì là một khoản tiền khổng lồ.
Hơn một trăm con Linh Kê của tam đệ, mỗi tháng đẻ ra khoảng hai nghìn quả trứng Linh Kê, đổi được khoảng hơn hai trăm viên linh thạch, tính ra một năm, số Linh Kê này có thể ổn định tạo ra hơn hai nghìn linh thạch.
Sau khi quy mô nuôi gà của tam đệ tăng lên, lượng phân Linh Kê thải ra cũng nhiều hơn.
Tuy tam đệ cần phân gà để nuôi Linh Khâu, nhưng căn bản không dùng hết nhiều như vậy, số phân Linh Kê dư thừa được dùng để bón ruộng. Phân Linh Kê rất có lợi cho việc tăng độ phì nhiêu của linh điền.
Lâm Vân Văn nhìn Lâm Vân Dật, trong lòng có chút cảm khái.
Người tam đệ này của mình từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú hơn người, biểu hiện cụ thể là nửa tuổi đã không tè dầm, trong khi tứ đệ ba tuổi vẫn thỉnh thoảng vẽ bản đồ. (ý là vệt nước khi khô lại nó ngoằn ngoèo như đường biên giới trong bản đồ ấy)
Tam đệ mười tháng tuổi đã bắt đầu theo thầy trong tộc học chữ, thông thạo các loại kinh sử tử tập*, dường như có khả năng nhìn một lần là nhớ, các loại điển tịch chỉ cần xem qua một lần là thuộc làu.
(*kinh sử tử tập: bốn loại sách kinh điển của văn học Trung Quốc)
Tứ đệ mười tháng tuổi chỉ biết gặm ngón chân.
Tam đệ trước khi kiểm tra linh căn lúc ba tuổi đã đọc hết các điển tịch trong tàng thư các, viết chữ rất đẹp.
Tứ đệ ba tuổi thì chạy lung tung khắp nơi, biết chưa tới mười chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!