Chương 15: (Vô Đề)

Lâm Vân Dật ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chuyên tâm tu luyện.

Xung quanh bồ đoàn bày một vòng linh thạch. Hắn không ngừng vận chuyển linh lực, linh lực trong linh thạch bị rút ra nhanh chóng, hòa vào cơ thể hắn.

Khoảng thời gian này, cửa hàng của Lâm gia kinh doanh không tệ, các tu sĩ Lâm gia đều dư dả hơn không ít.

Lâm Vân Dật gần đây đã tạo ra không ít lợi nhuận cho gia tộc, nhận được không ít phần chia.

"Rầm" cửa bị tông ra, Lâm Vân Tiêu đứng ở cửa, nói: "Tam ca, tam ca, mau, nhị ca về rồi."

Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Vân Tiêu, nghiêm giọng nói: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vào cửa phải gõ cửa, gõ cửa."

Lâm Vân Tiêu: "Được rồi, được rồi, lần sau ta sẽ chú ý."

Lâm Vân Dật bực bội nói: "Lần sau rồi lại lần sau, ngươi không thấy lần sau của ngươi có hơi nhiều không? Mai mốt ngươi gặp đại tu sĩ mà cũng l* m*ng như vậy, cẩn thận bị đánh thành kẻ tàn phế."

Lâm Vân Tiêu có chút xấu hổ gãi đầu: "Ta sửa cửa giúp huynh."

Lâm Vân Dật: "Vậy còn tạm được."

Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, nói: "Tam ca, cha gần đây nhìn ta ánh mắt kỳ lạ lắm."

Vì Lâm Vân Dật chỉ điểm cho Lâm Vân Tiêu đổi công pháp, chuyển sang tu luyện Hỏa Viêm Quyết, hình tượng của hắn trong mắt Lâm Vân Tiêu còn cao lớn hơn cả tộc trưởng là cha và lão tổ gia tộc.

Lâm Vân Dật khoanh tay, uể oải nói: "Phụ thân chắc là đang phân vân."

Lâm Vân Dật đoán chắc mình không đoán sai, thằng nhóc ngốc tứ đệ này quả thật là Lôi

-Hỏa Song Linh Căn.

Nền tảng của Lâm gia quá mỏng, công pháp hệ Lôi một quyển cũng không có, công pháp hệ Hỏa cũng chỉ có công pháp sơ cấp phù hợp với Luyện Khí kỳ.

Lão cha lúc này chắc vừa hài lòng với thiên tư tuyệt thế của tiểu tứ, vừa khổ não vì gia tộc không thể cung cấp cho nó môi trường tu luyện ưu việt.

Nhị ca là đệ tử của Ngự Thú Tông, nhị ca về thăm nhà, lão cha chắc lại có ý định muốn gửi tiểu tứ vào tông môn.

Câu chuyện bắt đầu từ khi nữ chính vào tông môn. Theo lý mà nói, nhị ca Lâm Vân Võ vào tông môn trước nữ chính, nhưng trong sách dường như hoàn toàn không có ghi chép về nhị ca.

Lâm Vân Dật hy vọng tình huống này là do nhị ca và nữ chính không có dính líu gì, chứ không phải là đã sớm vẫn lạc.

Lâm Vân Tiêu: "Tam ca, huynh đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu, nghiêm túc nói: "Lão tứ, ngươi có muốn đến Ngự Thú Tông không?"

Lâm Vân Tiêu: "Tam ca đi không?"

Lâm Vân Dật lắc đầu: "Tư chất của tam ca, Ngự Thú Tông không nhận."

Lâm Vân Tiêu: "Vậy ta không đi, tam ca ở đâu, ta ở đó."

Lâm Vân Dật thở dài: "Thôi được, chúng ta đi thôi."

Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Tiểu tứ không đi cũng tốt. Nam chính, nữ chính đều ở Ngự Thú Tông, một núi không thể có hai hổ. Tiểu tứ với thiên tư như vậy vào tông, tất sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nam chính, nữ chính, nói không chừng sẽ trở thành phản diện.

Nhị ca Lâm Vân Võ năm tuổi đã được gửi đến Ngự Thú Tông. Lúc hắn ra đời, vị này đã được gửi đến Ngự Thú Tông để tu luyện, nên vẫn không có duyên gặp mặt.

Có câu một khi vào tông môn sâu như biển. Tông môn để tăng cảm giác thân thuộc của đệ tử, đều nhận những đệ tử còn rất nhỏ tuổi. Sau khi nhập môn một thời gian dài đều không được rời tông.

Lâm Vân Võ rời nhà đã gần bảy năm. Hắn tấn cấp Luyện Khí tầng bốn, bước vào cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, mới xin được nghỉ phép thăm nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!