Chương 1: (Vô Đề)

Bên trong căn phòng cổ kính, một đứa trẻ đang chuyên tâm tu luyện.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó tông vào một tiếng "rầm".

Một đứa trẻ đầu như hổ mắt như chuông đứng ở cửa, đôi mắt sáng rực nhìn người đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường rồi la lớn: "Tam ca, ngày rằm rồi, đến giờ rồi đó."

Sắc mặt Lâm Vân Dật đen như đít nồi, đáp: "Rồi rồi rồi, biết rồi."

Lâm Vân Dật thầm nghĩ, lời của thằng em ngốc này nghe cứ có cảm giác vi diệu như kiểu "Ngày rằm rồi, lên đường thôi".

Lâm Vân Tiêu nói: "Tam ca, huynh đang tu luyện à!"

Lâm Vân Dật liếc xéo Lâm Vân Tiêu một cái, bực bội đáp: "Chứ còn gì nữa! Ngươi nên biết tu luyện tối kỵ bị làm phiền, đừng có suốt ngày tông cửa nữa. Năm nay còn chưa qua được nửa năm mà ta đã phải sửa cửa năm lần rồi đấy."

Lâm Vân Tiêu gãi đầu, nói: "Hôm nay là ngày ăn gà, vậy mà tam ca vẫn chăm chỉ tu luyện thế."

Lâm Vân Dật: "Chứ sao nữa?"

Lâm Vân Tiêu dường như không thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Vân Dật, tự mình nói tiếp: "Tam ca, hôm nay thịt mấy con?"

Lâm Vân Dật liếc mắt nhìn Lâm Vân Tiêu, hỏi: "Ngươi thấy nên thịt mấy con?"

Lâm Vân Tiêu: "Ba con đi, ít nhất cũng phải hai con, một con không đủ ăn."

Lâm Vân Dật bực dọc nói: "Tu luyện thì lười biếng, ăn gà thì tranh nhất!"

Lâm Vân Tiêu: "Chuyện đó sao mà giống nhau được? Tam ca, đi mau lên, mọi người đang đợi cả rồi."

Lâm Vân Dật: "Thôi được, thôi được, đi thì đi."

Lâm Vân Dật theo Lâm Vân Tiêu đến dương thụ lâm. Trong rừng đã có mấy đứa trẻ đang chờ sẵn.

Vừa thấy Lâm Vân Dật xuất hiện, mấy đứa trẻ đồng thanh hô một tiếng: "Dật ca."

Trong dương thụ lâm có một khu rào quây nuôi hơn một trăm con Linh Kê, toàn bộ số Linh Kê này đều là tài sản riêng của Lâm Vân Dật.

Cũng nhờ hơn một trăm con Linh Kê này mà Lâm Vân Dật, một đứa trẻ mới sáu tuổi, đã sớm trở thành đại ca không thể tranh cãi trong lòng đám thiếu niên ở Thanh Khê sơn.

Mấy thiếu niên trên núi, có đứa còn lớn hơn Lâm Vân Dật ba bốn tuổi, nhưng tiếng "Dật ca" này chúng nó gọi hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Lâm Vân Dật nhìn giang sơn mình gầy dựng trên núi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc trào dâng.

Năm lên ba tuổi, hai anh em Lâm Vân Dật và Lâm Vân Tiêu tham gia kiểm tra linh căn. Lâm Vân Dật được đo ra có Ngũ Linh Căn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Lâm Vân Tiêu có Tam Linh Căn Kim, Thủy, Hỏa.

Linh căn trong thế giới tu chân chủ yếu được chia làm bốn loại.

Loại thứ nhất là Thiên Linh Căn, tức linh căn đơn chỉ có một thuộc tính. Tu sĩ có linh căn này tốc độ tu luyện nhanh hơn linh căn thường gấp mấy lần, kết đan không gặp bình cảnh. Tu sĩ Thiên Linh Căn chính là con cưng của trời, hiếm có khó tìm, chỉ cần vận khí không quá tệ, không chết yểu giữa đường thì gần như đều có thể kết thành Kim Đan.

Loại thứ hai là Chân Linh Căn, tức linh căn có hai hoặc ba thuộc tính. Do Thiên Linh Căn quá hiếm, nên đệ tử tinh anh trong các đại tông môn đa số là tu sĩ Song Linh Căn. Tam Linh Căn thì kém hơn Song Linh Căn một chút, nhưng hy vọng Trúc Cơ cũng không nhỏ.

Loại thứ ba là Ngụy Linh Căn, bao gồm linh căn có bốn hoặc năm thuộc tính, đây là loại linh căn tạp nham với tốc độ tu luyện rất chậm.

Cuối cùng là loại thứ tư, Dị Linh Căn, là linh căn có hai hoặc ba thuộc tính ngũ hành bị biến dị và thăng hoa, ví dụ như thuộc tính Lôi, Băng, Ám, Phong...

Ngũ Linh Căn của Lâm Vân Dật thuộc loại Ngụy Linh Căn. Tu sĩ có loại linh căn này đừng nói là kết đan, ngay cả Trúc Cơ cũng khó như lên trời.

Tư chất của Lâm Vân Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn tuy là Tam Linh Căn, nhưng lại là Kim

-Thủy

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!