Tạ Sơ Thần ngơ ngác ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Vãn càng chạy thì càng xa.
Hồi lâu, mới giật giật môi, vuốt ngực không ngừng nhảy, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai gặp."
Chiêu Nhi đi vào phòng bếp không rõ chân tướng, bật thốt lên hỏi: "Công tử, ngày mai gặp gì hả?"
Hai gò má Tạ Sơ Thần ửng đỏ, hưng phấn đứng lên: "Thê chủ hẹn ta ngày mai đi dạo phố!" Hắn vội vàng đến gần Chiêu Nhi, nắm mặt của Chiêu Nhi, lo lắng hỏi "Chiêu Nhi, đau không đau không? Ngươi nói, ta không phải đang nằm mơ!"
Vẻ mặt Chiêu Nhi cay đắng nói: "Công tử, ta đau! Ngươi không có nằm mơ......"
"Không có nằm mơ......" Tạ Sơ Thần dùng tay áo che mặt, phát hiện hai gò má nóng bỏng mười phần. Hồi lâu, hắn lắp bắp nói nhỏ: "Ngày mai, ta nên mặc cái gì đi ra ngoài tương đối khá đây?"
Tạ Sơ Thần vui quá hóa buồn.
"Công tử, mặt đất có tờ giấy!"
Nghe được Chiêu Nhi cả kinh sợ hãi, Tạ Sơ Thần vội vàng phục hồi tinh thần lại, quả thật nhìn thấy nằm trên mặt đất có một tờ giấy Tuyên Thành được gấp vuông vắn.
"Là thê chủ đánh rớt!" Tạ Sơ Thần vội vàng nhặt lên, chuẩn bị đuổi theo Tiêu Vãn trả cho nàng. Ai ngờ, nhìn thấy giấy Tuyên Thành thì cả người hắn ngốc trệ ngay tại chỗ.
Đôi tay hắn khẽ run, có chút không dám tin mở giấy Tuyên Thành ra. Phía trên giấy tất cả đều là hai chữ "Sơ Thần".
Gương mặt tức khắc nổi lên một tầng hồng, Tạ Sơ Thần đang cầm giấy Tuyên Thành, đưa nó nhẹ nhàng để trong lòng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được.
Thê chủ, ngươi thích ta rồi hả?
Bởi vì chuyện này trong lòng Tạ Sơ Thần hưng phấn thì Tiêu Vãn cũng che ngực, cố gắng bình phục trái tim đập bịch bịch của mình, cố gắng nghiêm túc học tập.
Nhưng ở bên trong lòng của Tiêu Vãn tất cả lại đều là nụ cười ngọt mềm của Tạ Sơ Thần. Nàng cố gắng học tập, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không đặt trên sách. Trong đầu không ngừng hiện lên hai gò má ửng đỏ của Tạ Sơ Thần với giọng nói thanh linh ngọt ngào, Tiêu Vãn không biết vì sao bắt đầu cười ngây ngô.
Sơ Thần vẫn buồn bực ở trong phủ, nhất định hết sức nhàm chán. Ngày mai dẫn hắn đi chơi một lần!
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Tiêu Vãn đang cười khúc khích phục hồi tinh thần lại, thấy Vân Yên chau mày lại đang nhìn mình, chỉ cảm thấy trên mặt khẽ nóng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vân Yên, chuyện gì?"
"Gã sai vặt của Quý công tử đang ở cửa ra vào cầu kiến, hỏi tiểu thư ngài khi nào đi Quý phủ đón Quý công tử về."
Tiêu Vãn hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc không nhịn được, chủ động xuất kích rồi!" Mới vừa rồi chiếu cố Sơ Thần, nàng cũng quên người vẫn còn chờ ở trong Quý phủ này.
Kiếp trước thù hận lại nổi lên, Tiêu Vãn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng phất tay: "Vân Yên ngươi đi xử lý, cứ nói nửa tháng tới bản tiểu thư bận thi hội, không rảnh. Hắn muốn trở lại, liền tự trở lại! Đừng nghĩ đến chuyện ta đi đón hắn!"
Tiêu Vãn nói xong, ngực đau xót như tê liệt. Nàng không khỏi khom người, không ngừng thở, mới ép được hận ý trong lòng mình xuống.
Nàng thở gấp, chợt nhẹ nhàng giễu cợt.
Quý Thư Mặc, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, mấy ngày nay, ta lại hoàn toàn không để ý tới ngươi đi. Ném ngươi ở Quý phủ bảy ngày, để cho ngươi ý thức được ta thay đổi, chính là kế hoạch đầu tien của ta.
Đời này, ta sẽ đi vào vết xe đổ nữa!
Ngày thứ hai mới hừng sáng, Tiêu Vãn rửa mặt xong, bắt đầu chọn y phục ra cửa. Màu trắng quá đơn thuần, màu hồng quá non nớt, màu đỏ quá đẹp......
Chọn tới chọn lui, Tiêu Vãn chọn trúng một cái váy dài màu tím nhạt.
Nhìn về phía gương đồng trang điểm ăn diện một chút, Tiêu Vãn hài lòng gật đầu., vội vàng tiến đến Mai viên đón Tạ Sơ Thần.
Chiêu Nhi ngăn cản Tiêu Vãn vội vàng muốn xông vào gian phòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu thư, ngươi tới quá sớm, công tử vẫn còn thay y phục ở bên trong đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!