Chương 1: (Vô Đề)

1

Khi lên tám, ta dần hiểu được "xuyên không" có nghĩa là gì.

Cha ta đến từ một không gian khác.

Ở thời đại đó, khoa học kỹ thuật phát triển, nam nữ bình đẳng, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, ai cũng có thể làm điều mình muốn.

Ta nghĩ, đó hẳn là một thời đại đại đồng.

Và ta cũng hiểu rõ về thân phận của mình.

Trong nhận thức của cha ta, thế giới chúng ta đang sống chỉ là một quyển sách.

Ta là nhân vật phản diện ác độc trong sách, sau này sẽ vì một nam nhân mà trở nên đen tối, bám theo cầu xin, thậm chí dâng cả đất nước chỉ để đổi lấy một ánh nhìn từ hắn.

Nhưng hắn đối với ta chỉ có căm hận và chán ghét.

Khi hắn và một nữ nhân khác kết hôn và cùng chia sẻ thiên hạ, ta sẽ phát điên, phóng hỏa cung điện và tự thiêu c.h.ế. t mình.

Khoảnh khắc ta nhảy từ tường thành trong biển lửa, đã góp thêm sắc đỏ cho lễ cưới của hắn.

Hắn và nữ nhân kia đứng trên tường thành cao vút, nhìn t.h. i t.h. ể cháy rực của ta và nói: "Ác giả ác báo, mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc."

Cha ta kể những tình tiết đó như một câu chuyện, bảo rằng nữ tử thì không nên đắm chìm vào tình yêu.

"Vì một nam nhân là không đáng, càng không đáng để phạm sai lầm. Nếu một nam nhân cần con hy sinh cả đất nước mới chịu nhìn con một cái, thì người đó coi trọng không phải con, mà là đất nước của con."

"Hơn nữa, trên đời này mỗi loại tình cảm đều quý giá vô cùng, tình yêu là đáng quý, nhưng tình thân, tình bạn, tình yêu quê hương cũng quan trọng không kém. Nếu một loại tình cảm đòi hỏi con phải từ bỏ loại tình cảm khác mới nhận được đáp lại, thì tình cảm đó không cần cũng được. Tình cảm thật sự tốt là sự dung hợp, có thể chấp nhận tình thân, tình bạn của con, cũng có thể tôn trọng tình cảm dành cho quê hương của con."

"Vinh Hoa, con là báu vật quý nhất trên đời, là viên ngọc trong lòng cha mẹ, con cần có hoài bão lớn hơn, trái tim kiên định hơn, tuyệt đối không nên như nữ tử kia, vì một nam nhân mà tìm đến cái chết. Nếu con làm vậy, cha sẽ thất vọng."

Người nghiêm mặt giáo dục ta, nhưng trong lòng lại lén thở phào nhẹ nhõm.

"Đã dạy đến mức này rồi, chắc nó sẽ không đi theo con đường của nhân vật phản diện ác độc nữa chứ? Hừ! Nữ nhi của trẫm ai cũng đừng hòng bắt nạt, đợi đến lúc hai nhân vật nam nữ chính kia tới kinh thành, việc đầu tiên ta làm là đuổi họ đi, ai cũng đừng mong leo lên trên đầu Vinh Hoa của trẫm."

Ta mỉm cười.

Ôm lấy cánh tay của người và yêu cầu người nâng ta lên cao.

Người vui vẻ để ta đu lên cánh tay, nâng lên rồi lại thả xuống, nâng lên rồi lại thả xuống.

Ta cười hét lên, niềm vui bay lên đến tận mây xanh, rồi từ mây xanh rơi vào trái tim ta.

Ta nghĩ rằng mình sẽ không trở thành nhân vật phản diện ác độc.

Vì cha, ta cũng sẽ không.

Người là ánh sáng soi đường, là điểm yếu, là nơi nương tựa của linh hồn ta.

Vì người, ta nguyện ý thay đổi.

Nhưng mọi chuyện thường không diễn ra như mong đợi.

2

Năm Hồng Nguyên thứ bảy, trời mưa lớn kéo dài suốt một tháng.

Phụ hoàng đã lâu không vào hậu cung, người bận rộn giải quyết các vấn đề triều chính, thu hoạch, lũ lụt, nạn đói, dân chúng lầm than, dường như cả thiên hạ đang trở nên bất ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!