Ta nghiến răng, nhảy theo.
Ngay trước khi hắn kịp kéo Khang Lạc lên bờ, ta đã giành trước kéo nàng lại.
Khang Lạc phản kháng dữ dội, lôi kéo muốn dìm ta c.h.ế. t cùng.
Nàng ta nổi điên, sức mạnh kinh người.
Ta bị kéo chìm nổi, uống không ít nước hồ.
Cứ thế này thì cả hai đều sẽ chết. Vì một tên nam nhân vô dụng? Không đáng!
Tức giận dâng trào, ta tung một chưởng đánh ngất nàng, kéo lên bờ.
Rồi thuận chân, đạp một cước vào mặt Vệ Chiêu, đá hắn xuống vùng nước sâu hơn.
Tên khốn này, không chịu yên ổn!
Thấy Khang Lạc được người đỡ lên, đám người xúm lại xôn xao, ta mới quay đầu, bơi đến chỗ Vệ Chiêu.
Túm lấy cổ áo hắn, ấn mạnh xuống nước.
Hắn sặc lên sặc xuống.
"Phù… Triệu Tử…"
"Ngọc… phù…"
"Dừng… tay…"
Hồng Trần Vô Định
Ta vẫn tiếp tục dìm, đến khi hắn gần như không còn hơi, mới kéo ngược hắn lên, ép hắn nhìn thẳng vào ta:
"Vệ Chiêu, nhớ kỹ lời ta: ta sẽ hòa ly, nhưng không phải bây giờ."
"Nếu ngươi dám phá chuyện của ta, ta cho ngươi và Khang Lạc cùng nhau xuống hoàng tuyền."
Nói rồi, ta kéo hắn lên bờ, ngồi phịch xuống, thở hổn hển.
Vệ Chiêu vẫn đang ngơ ngác, hiển nhiên chẳng hiểu gì cả.
Lúc ấy, Khang Lạc đã tỉnh lại.
Nàng đẩy đám người bên cạnh ra, yếu ớt nhìn ta, vẻ mặt như lấy hết can đảm:
"A tỷ… tỷ từng nói, nếu ta dám nhảy xuống hồ, tỷ sẽ trả A Chiêu lại cho ta. Giờ ta đã làm rồi, A tỷ… xin tỷ giữ lời."
"Xin tỷ… trả A Chiêu lại cho ta."
Ta cạn lời.
Lần đầu tiên nàng gọi ta là "tỷ tỷ", vậy mà lại là để hãm hại ta.
Cái giọng điệu vừa đáng thương vừa mềm mại ấy, thật hèn hạ!"
Khuôn mặt ngây thơ vô tội, khiến người ta không sinh nổi nghi ngờ.
Ngay cả Vệ Chiêu cũng sững sờ, hết nhìn ta rồi lại nhìn nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!