Chương 27: (Vô Đề)

Ta lại cúi người, thì thầm bên tai hắn một câu.

Ánh mắt hắn chợt bừng lên tia căm hận, rồi rất nhanh hoàn toàn u ám.

Lại thêm một kẻ c.h.ế. t không nhắm mắt.

Còn Lý Thừa Ân, đã bị dọa đến phát điên.

"Hãy tha cho ta… tha mạng… ta không dám nữa… ta tình nguyện bị giam ở đây cả đời… cả đời không bước ra ngoài nửa bước…"

Ta bật cười khinh miệt, xoay người rời đi.

Về sau, hắn quả thực bị giam cả đời, đến lúc c.h.ế. t hưởng dương bốn mươi lăm tuổi, khi khiêng t.h. i t.h. ể ra, chẳng còn nhận ra dáng dấp thiếu niên năm nào nữa.

Tin Lý Thừa Trạch đã chết, Lý Thừa Ân bị giam truyền vào lãnh cung nơi mẫu hậu bị đày.

Bà ta ngày nào cũng rủa xả, đêm nào cũng gào khóc, đòi gặp ta một lần.

Ta lạnh nhạt bỏ mặc.

Mãi đến khi bà ta khản giọng không thể hét, khóc đến khô nước mắt, ta mới điềm tĩnh khoác long bào, bước vào trước mặt bà ta.

Mẫu hậu tròn mắt nhìn ta, không thể tin nổi vào những gì mình thấy.

"Nghịch thần tặc tử! Ngươi thực sự dám soán vị rồi. Ngươi là nữ nhân, sao có thể xưng đế?! Ca ca ngươi đâu? Đệ đệ ngươi đâu? Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?!"

Khoảnh khắc ấy, lòng ta ngổn ngang.

Thì ra bà ta không hề yêu phụ hoàng nhiều đến vậy. Ta vẫn tưởng người đầu tiên bà muốn hỏi thăm sẽ là phụ hoàng cơ đấy.

Ta không trả lời.

Chỉ từ từ lấy ra một vài món đồ, lần lượt đặt trước mặt bà ta.

Mẫu hậu nhíu mày, bối rối nhìn.

"Ngươi làm cái gì vậy? Bày trò gì đây?"

Ta nghẹn giọng, nói khẽ:

"Mẫu hậu, xin người nhìn kỹ những thứ này là gì."

Bà ta cau có, miễn cưỡng cúi đầu nhìn từng món, từng món một.

Một chiếc tã lụa thêu rồng, một chiếc khăn tay thêu hoa thược dược, một miếng tã vải khắc long văn, và một chiếc chuông vàng.

Chiếc chuông ấy cực kỳ tinh xảo, khắc hoa văn phượng hoàng, phía dưới có một chữ nhỏ bé, mờ nhạt: chữ "Lý".

Những thứ khác, mẫu hậu chẳng để tâm. Nhưng khi ánh mắt bà ta chạm đến chiếc chuông ấy, tay bà run rẩy nhặt lấy.

Càng nhìn, sắc mặt càng biến đổi, càng lúc càng kích động.

Bà đã nhận ra.

Chiếc chuông này, là món đồ năm xưa bà tự tay chuẩn bị cho đứa con trong bụng mình, khi còn chưa sinh nở.

Bà từng nghĩ, năm đó quá hỗn loạn, có kẻ lén đánh cắp nó đi.

Sau đó còn từng nhiều lần than phiền với ta, nói trong cung có nhiều kẻ tay chân không sạch, phải siết chặt quản lý hậu cung, kẻo sinh "giặc trong nhà" bị người khác lợi dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!