Chương 6: (Vô Đề)

Hắn vung tay, tát cho Tô Thiển Ngữ một cái thật mạnh, giận dữ quát:

"Mộng Dao vì sao lại bị đánh? Có phải là do ngươi đắc tội công chúa? Từ khi ngươi từ trang trại trở về, nhà này chưa có ngày nào yên ổn! Ngươi cứ phải khiến cả nhà tan nát mới hả giận sao?!"

Đồ hèn nhát!

Ta còn đang ở đây, hắn lại chẳng dám chất vấn ta, chỉ dám trút giận lên người Tô Thiển Ngữ — kẻ chẳng ai thương.

Bởi hắn biết, mình là trưởng tử duy nhất của Tô gia, địa vị cao cao tại thượng, dù có đánh hay mắng Tô Thiển Ngữ, cũng chẳng ai dám trách.

Thế nhưng, bản cung còn chưa c.h.ế. t đâu.

Dám diễn cảnh "giết gà dọa khỉ" trước mặt bản cung, e là hắn chán sống rồi.

Ta khẽ cong khóe môi.

"Người đâu, dạy cho Tô công tử thế nào gọi là quy củ."

Hai thị vệ lập tức bắt lấy Tô Vận Duy, bắt đầu tát "bốp bốp" liên tiếp.

Tay của thị vệ to như lá quạt, chỉ mấy cái tát đã đánh tan khí thế hống hách của hắn.

Hắn sợ hãi vô cùng, m.á. u trào nơi khoé môi, nhưng lại chẳng nói nên lời.

Mãi đến khi hai mươi cái tát kết thúc, hắn mới mềm nhũn ngã xuống đất, ôm mặt không dám tin mà nhìn ta.

Hắn sưng vù cả má, nói bằng giọng ngọng nghịu vì sưng:

"Vi thần dạy dỗ muội muội ruột của mình, cho dù công chúa tôn quý, cũng không thể can thiệp việc nhà của thần tử. Nếu công chúa không đưa ra lý do thỏa đáng, vi thần tuyệt đối không bỏ qua!"

Xem ra cũng có chút xương cốt.

Tiếc rằng cái xương sống ấy lại mọc sai chỗ.

Ta cười khẽ:

"Ngươi dạy muội muội ngươi, dĩ nhiên không ai quản được. Nhưng người ngươi đánh hôm nay, là nữ sử của bản cung."

"Bản cung trời sinh bao che người của mình, ai dám ức h.i.ế. p người của bản cung, bản cung liền không tha."

"Lý do này, Tô công tử đã hài lòng chưa?"

08

Tô Vận Duy năm nay hai mươi tuổi, văn không thành, võ cũng chẳng tới.

Chỉ nhờ bóng cha mà được ban một chức quan rỗng, không quyền không thực.

Thành tựu cao nhất đời hắn, có lẽ là kế thừa tước vị bị giáng cấp của phụ thân, làm một vị bá tước hữu danh vô thực.

Thế nhưng, nữ sử trong phủ công chúa lại là chính ngũ phẩm nội quan,

Dám động thủ đánh nữ quan của nội cung, hắn hẳn là chán sống rồi.

Tô Vận Duy sững người.

Tô Thiển Ngữ cũng c.h.ế. t lặng.

Nàng đưa mắt nhìn ta từ xa, ta khẽ gật đầu mỉm cười với nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!