Chương 1: (Vô Đề)

01

Ngày mẫu hậu rời đi, phụ hoàng đang cử hành đại điển sắc phong hoàng quý phi cho Uyển phi.

Ta hỏi mẫu hậu có từng hối hận không.

Người thần sắc nhàn nhạt, nơi mi tâm thoáng vẻ cô tịch như đã nhìn thấu thế gian.

"Yêu được thì buông được, chẳng có gì để hối tiếc. Điều duy nhất ta thẹn với, chỉ có mình con."

Người là một kẻ công lược, vì cứu phụ hoàng mà đến.

Khi tình cảm cùng phụ hoàng nồng đượm, người hạ sinh ta. Nhưng những tháng ngày về sau, tình cảm dần phai, rồi đến lúc nhìn nhau chẳng nói nổi một lời, cũng chỉ vỏn vẹn ba năm.

Ba năm sau, phụ hoàng phá bỏ lời thề một đời một kiếp một đôi người, nạp Uyển phi vào cung.

Ngày đó, chính là ngày mẫu hậu thật sự tuyệt vọng.

Bởi vì Uyển phi dung mạo rất giống An Dương vương phi.

An Dương vương và vương phi là nam nữ chính trong quyển truyện kia, mẫu hậu liều sống liều c.h.ế. t đánh bại họ, đưa phụ hoàng lên ngôi, tưởng rằng sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.

Kết quả, phụ hoàng lại dùng hành động để nói với người rằng: mọi cố gắng của người, chẳng qua chỉ là trò cười. Tuy An Dương vương phi bị đày ra biên cương, suốt đời không được hồi kinh, nhưng lại vĩnh viễn ngự trị trong lòng trượng phu nàng.

Từ đó về sau, mẫu hậu và phụ hoàng hoàn toàn trở mặt.

Người không còn để tâm đến phụ hoàng nữa, chỉ nhất mực dốc lòng dạy dỗ ta.

Người dạy ta rằng, nữ tử chớ nên chìm đắm vào tình ái, chớ để bản thân bị xã hội này đồng hóa, đừng trở thành đại nữ chủ, nữ cường nhân gì đó, mà hãy sống như một nam nhân. Những điều bình thường ở nam tử, đặt lên nữ tử cũng phải trở thành bình thường. Đừng để tư duy của chính mình trói buộc bước chân mình.

"Con là công chúa, sinh ra đã hơn người, nếu con còn không thể đứng trên cao, thì nữ tử thiên hạ lại càng không có ai có thể. Con không chỉ là chính con, con là hy vọng, là tương lai."

Ta lớn lên trong lời dạy của người, cũng lớn lên trong những câu chuyện về thế giới xưa kia của người.

Đó là một thế giới huyền diệu biết bao.

Con người có thể bay trên trời, xe cộ lợi hại còn nhanh hơn cả tuấn mã. Khi no đủ rồi mới bàn đến lễ nghĩa, nơi nào cũng có giáo hóa, dân quyền thay cho hoàng quyền, luật pháp không còn thiên vị quý tộc.

Thật sự là một thời đại khiến người ta hướng tới.

Ta từng hỏi mẫu hậu: "Con có thể đến nơi ấy không?"

Mẫu hậu trầm mặc.

Rất lâu sau, người mới khẽ đáp: "Để ta nghĩ cách."

Ta biết điều đó rất khó, nhưng ta thực lòng mong mỏi.

Thế nhưng, tin dữ vĩnh viễn luôn đến trước hy vọng một bước.

Hồng Trần Vô Định

Năm ta mười tuổi, người hốt hoảng nói với ta rằng: đã không thể kéo dài thêm nữa, hệ thống đã đưa ra thời hạn cuối cùng — hoặc ở lại cổ đại, hoặc trở về thế giới cũ.

Đôi mắt người mang theo từ bi, khuôn mặt đầy vẻ bi thương.

Ta liền hiểu, người không nghĩ ra cách nào cả. Người không thể mang ta theo.

"Chúng ta cùng ở lại nơi này đi, thật ra ở lâu rồi, nơi này cũng không tệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!