Những tháng ngày đi làm của Uyên Phương thế là cũng bắt đầu. Ấn tượng đầu tiên đập vào đầu cô, đó chính là sự "rườm rà" của cái gì hệ thống an ninh này. Đâu đâu cũng là bảo vệ, đâu đâu cũng kiểm tra này nọ.
Đến cả cái thang máy cũng đòi hỏi phải có "thẻ từ" mới đi được. Mà cô thích cái thang máy này, chỉ có những người có thẻ mới được đi. Do vậy cô đỡ phải chen chúc hoặc chờ đợi như mọi hôm ở tòa nhà tài chính. Rồi cô nghe đâu cái tháng máy này là thang máy riêng dành cho chủ tịch. Đúng là mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả mà.
Ấn tượng tiếp theo của cô là các bộ mặt thân quen, ngoài Xuân Đức, Văn Thanh, Thành Mỹ và một anh tên Anh. Cái anh tên Anh này, khi cô hỏi tên thì cứ giấu diếm bí mật như không muốn cho cô biết ấy. Ngoài ra là những bộ mặt trông rất quen khác, mà cô không nhớ là mình đã gặp ở đâu.
Bí hiểm, đó là những gì cô có thể nhận xét về mọi người và nơi này.
Kế tiếp là ai thấy cô cũng khép nép và e sợ. Nhiều khi họ lễ phép đến mức cô không thể ngờ tới được, cô chỉ là một trợ lý quèn mới vào làm việc thôi mà. Nhắc đến công việc thì cô mới nhớ, nó nhàn hạ còn hơn cả bên phòng tín dụng. Đa số thời gian rãnh là cô lướt web hoặc bấm điện thoại. Nhiều lúc cô còn lén đọc truyện nữa cơ.
Rồi đến giờ nghỉ, lúc đầu cô háo hức rủ siêu anh hùng đi ăn cơm. Cô thắc mắc không biết phòng ăn ở tòa nhà này có khác gì tòa nhà bên kia không. Nhưng rồi khi cánh cửa thang máy mở ra, cô cứ nghĩ mình đang lạc lối ở nhà hàng năm sao nào đó. Cô phải nói nó sang trọng đến mức cái rèm cửa, cô cũng thấy "tinh tế" chứ huống gì là những thứ khác.
Nhưng có cái lạ là chỉ có đội cận vệ và ban trợ lý được ăn ở đây. Những người khác thì ăn ở phòng bên dưới dành cho nhân viên. Rồi cô cũng nhận ra một điều, làm trợ lý cho gã chủ tịch thì mức đãi ngộ cũng khác người. Cái gì cũng đặc biệt và được ưu tiên cả.
Mà từ khi cô vào làm việc ở đây, mang danh là thư ký của chủ tịch, mà đến cái mặt của gã cô còn không biết bây giờ nó trắng hay đen. Lâu lâu ngứa ngáy, cộng với tính tò mò, cô khẽ mở cửa văn phòng của gã ra xem. Vắng hoe, đó là những gì cô thấy. Mà cô phải công nhận, nó sạch dễ sợ, đúng là gã chủ tịch của cô thích sạch mà.
Rồi cô cũng chợt nhận ra một điều, một điều vô cùng to lớn và đặc biệt, chủ tịch của cô là "GAY". Nhìn cả văn phòng, từ cận vệ đến trợ lý, hai mươi mấy người và toàn là nam nhân, không gay mới lạ. Cảm thấy thật may mắn, vì nếu gã mà không như vậy thì cô không biết ngày nào mình sẽ lên thớt. Siêu anh hùng đâu thể lúc nào cũng ở bên cô được.
Mà cô cũng không ngờ siêu anh hùng lại dụ ngọt cô. Nào là sẽ được gặp nhau, nào là làm cùng văn phòng, làm cô hớn hở tin theo để xin vào làm trợ lý. Đến khi đi làm rồi cô thì mới nhận ra, cô ngồi ở phòng trợ lý, còn siêu anh hùng ở phòng cận vệ. Cả hai cách nhau cả một bức tường ngăn cách thì làm sao mà nhìn mặt nhau được. Mỗi lần cô kiếm cớ đi pha nước để gặp siêu anh hùng, thì lúc nào cũng có một đống anh chàng ngồi vây quanh.
Chả có một tý không gian riêng tư nào cả.
Rồi lại đến việc đi tháp tùng chủ tịch, hết đi thành phố này thì đi họp này nọ. Tính ra thì cô đi làm cũng như không, khoảng cách hai người vẫn vậy, chả gần thêm được chút nào. May mà ở văn phòng còn có anh Thành Mỹ, có Xuân Đức hay Văn Thanh để cô trò chuyện, chứ không chắc cô chết vì chán mất. Nhất là Thành Mỹ, anh tận tụy giúp đỡ rồi trò chuyện với cô rất nhiều.
Nhiều khi còn kể chuyện vui hoặc chọc cười cô nữa.
Chết vì chán đỡ hơn so với chết vì nhớ, Uyên Phương nghĩ vậy.
Cô nghe đâu siêu anh hùng đang bận tháp tùng gã chủ tịch sang châu âu làm gì đó. Chuyện vắng anh đối với cô giờ đã quá bình thường rồi. Có điều tự dưng anh lại mất hút vào ngày hôm nay, một ngày đặc biệt quan trọng, ngày sinh nhật của anh.
Cứ ngỡ mình sẽ bỏ hụt mất ngày sinh nhật của anh, nhưng bất ngờ trưa nay Thành Mỹ nói với cô, anh hiện tại đang ở thành phố NH gặp các quan chức cấp cao của chính phủ. Chẳng thèm nghĩ ngợi, cô liền bắt máy điện ngay cho anh.
Không bắt máy.
Buồn mười lăm giây, cô đành ngồi đọc truyện để giết thời gian. Phải mất một lúc rõ lâu sau, thì siêu anh hùng mới điện lại cho cô. Anh bảo với cô tối nay sẽ về nhà, giờ thì chưa biết chính xác nhưng chắc sẽ về trễ. Cô chả quan tâm, cô chỉ cần biết tối nay anh về là được rồi. Nhanh chóng hẹn gặp anh ở quán kem bác Năm, mặc cho anh tìm đủ mọi cách từ chối vì sợ cô ngồi chờ.
Tan ca, cô hí hửng lao về nhà thay đồ rồi bắt xe ra tiệm bánh A mua một chiếc bánh kem nhỏ. Sau đó cô tới quán kem trước trung tâm thương mại ngồi chờ siêu anh hùng. Đây là lần đầu tiên cô cùng anh tổ chức sinh nhật. Lần đầu tiên trong đời con gái của mình, cô hồi hộp và bồn chồn không ngừng. Có một cảm giác gì đó cứ thôi thúc trong người khiến cô rất khó tả. Cô không hình dung được nhưng cô biết chắc chắn rằng, lượng "adrenaline" của cô đang tăng cao đến không ngờ.
Ba mươi phút, một tiếng rồi hai tiếng, cô chờ mãi mà siêu anh hùng vẫn chưa thấy. Điện thoại mãi nhưng không được, cảm xúc dâng trào lúc nãy dần dần tụt mất trong sự chờ mong. Cô không biết mình đã ăn bao nhiêu cây kem. Trò chuyện với bác Năm không biết bao nhiêu thứ. Cột tóc rồi chơi đùa với bé Ủn không biết bao nhiêu trò, vậy mà sao anh vẫn chưa tới với cô.
Lâu đến nỗi, bác Năm sợ bánh kem hư nên ngỏ ý bảo quản giúp cô. Mà cô thấy lạ, cứ mỗi lần trò chuyện với bác Năm về siêu anh hùng, thì bác lúc nào cũng đơ vài giây rồi mới ầm ờ trả lời. Hay là bác Năm già rồi nên đãng trí và quên tên của siêu anh hùng. Đôi lúc cô thấy bác và bé Ủn lại gọi anh bằng tên Kiệt, cô không biết đó có phải là tên gọi ở nhà của anh không.
Lại nói về Tuấn Kiệt, lúc này anh vừa đáp xuống sân bay thì ngay lập tức chạy xe tới trung tâm thương mại. Trên đường, anh nhanh chóng điện cho Uyên Phương và anh thật sự bất ngờ khi cô nhóc bảo vẫn đang ngồi chờ mình. Anh thật sự vừa nôn nóng, vừa lo âu. Đã bảo với cô nhóc là đừng chờ, vì anh biết có khả năng mình sẽ về trễ, vậy mà. Biết thế thì anh đã bảo sáng mai mới về rồi.
Chiếc Bentley phanh một cái đứng ngay lại trên đường. Tuấn Kiệt nhanh chóng lao ra khỏi xe và hướng thẳng tới quán kem của bác Năm. Nếu như ngày xưa học thể dục, môn chạy nhanh anh vô đối, thì tốc độ bây giờ của anh gấp đôi lúc đó.
Nói đùa vậy thôi, chứ cỡ tuổi anh chừng này, một nửa tốc độ thời trẻ đã là may rồi. Định vị Uyên Phương chỉ trong một cái nháy mắt, cô đang đứng trên bậc thang, bên cạnh chiếc xe kem dễ thương hôm nào. Cô nhóc đang chắp tay sau lưng, bước đi rồi bước lại với chiếc mặt cúi gầm xuống đất. Anh thấy cô nhóc mặc chiếc quần ngắn màu đen và chiếc áo sơ mi màu trắng thì phải.
Dưới ánh đèn vàng, anh thật sự mù màu thấy rõ.
Lao nhanh tới chỗ Uyên Phương, thật sự là Tuấn Kiệt rất muốn ôm cô. "Nhóc." Anh nghĩ đành thôi, có vẻ không hay cho lắm.
Uyên Phương ngẩng mặt lên. "Ông chú tới rồi à."
Cô mừng rỡ đi xuống nhưng do nôn quá nên cô vấp phải bậc thang và ngã chúi xuống. Tuấn Kiệt thấy thế liền nhanh chóng ào tới đỡ lấy Uyên Phương. Nói trời xui, đất khiến thì có vẻ hơi khiên cưỡng, nhưng Tuấn Kiệt nghĩ không sao, miễn là lúc này anh đang ôm cô nhóc là được rồi.
Tuấn Kiệt giả vờ trách móc. "Nhóc có biết xém chút nữa là dập mặt rồi không?"
Rõ ràng lúc đầu là cô thấy siêu anh hùng ôm hờ mình thôi, nhưng sao giờ lại thành ra ôm chặt thế này. Uyên Phương cũng chả quan tâm, cô bẽn lẽn. "Có chú bên cạnh, tôi cần gì lo nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!