"Lại gì nữa đây." Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn Thành Mỹ. Vừa mới bưng ly trà lên là thấy cu cậu rúc vào.
Thành Mỹ tỏ vẻ vô tội. "Em muốn vào chơi với đại ca thôi."
Tuấn Kiệt hứ lên một tiếng. "Vào chơi với tôi, hay là với ai đó." Anh lại ám chỉ Quốc Anh. Nghe đâu tình cảm của hai người này đã tốt hơn.
Hôm bữa tiệc tân niên đầu năm vừa rồi, lúc anh cùng với ban trợ lý và đội cận vệ dùng tiệc ở nhà hàng V. Bữa đó hai mươi bốn con người, cộng với anh nữa là hai mươi lăm, đã quần thảo hết gần hai chục thùng bia. Nhảy nhót, hò hét, năm nào cũng như vậy, tất cả mọi người đều truốt bỏ tất cả gánh nặng công việc, gia đình, tình cảm sang một bên. Mọi người muốn chơi với nhau một bữa thật vui, một bữa tự do không rào cản. Và trong một phút ngà say, Quốc Anh đã lên bục sân khấu hát tặng cho Thành Mỹ.
Từ tối hôm đó, Quốc Anh đã tiếp cận gần hơn đến với trái tim "giả vờ băng giá" của anh chàng.
Đang chớm nở tình yêu thì Tuấn Kiệt bất ngờ đi công tác liên tục. Hết Mỹ rồi đến châu âu, từ đối tác này đến đối tác kia, từ công ty này đến tập đoàn nọ. Phải di chuyển liên miên, vừa đặt chân về nước được một vài ngày thì lại bay đi tiếp. Khiến cho thời gian gặp nhau của hai người này chỉ đếm trên đầu ngón tay, và họ vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào cả.
Nói về Tuấn Kiệt, chính vì đi công tác liên miên nên anh cũng chẳng thể gặp được cô nhóc nhiều. Chỉ được một vài lần đi uống cà phê rồi ăn kem cùng nhau, còn lại thì toàn nhắn tin qua mạng. Anh cũng không dám động đến chuyện tình cảm giữa cô nhóc và Quốc Bình, hơn ai hết, anh muốn cô nhóc tự phân định tình cảm của mình.
"Sao đại ca cứ nghĩ xấu về em vậy?" Thành Mỹ liếc mắt.
"Cậu thì có gì tốt đẹp để mà tôi nghĩ chứ." Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
Thành Mỹ như muốn bùng cháy. "Đại ca."
Tuấn Kiệt bật cười. "Tôi đùa thôi." Mặt anh nghiêm nghị lại. "Mà chỉ có Quốc Anh mới nghĩ cậu tốt thôi à."
Thành Mỹ đứng dậy. "Em đi ra đây."
"Mang theo cục nợ này ra giúp tôi luôn đi." Tuấn Kiệt nói lớn.
Lại nói về Uyên Phương, biết Quốc Bình vẫn còn đau khổ về chuyện tình cảm nên cô cũng không dám manh động tiến tới. Chưa kể việc cô quá thân thiết với Thanh Hương, cũng khiến Quốc Bình dấy lên nhiều suy nghĩ để e ngại.
Mỗi khi chạm mặt Quốc Bình trong thang máy, trên đường đi hay trong văn phòng, Uyên Phương đã biết điều chỉnh cách ửng xử của mình hơn. Cô không lố lăng hay huỵch toẹt cảm xúc của mình như trước nữa. Cô chỉ khẽ cúi đầu chào và nở một nụ cười đầy thân thiết một cách lịch sự. Chính vì thế, nên Quốc Bình cũng bắt đầu có những phản ứng đáp lại sự thân thiện của cô. Đôi lúc cô còn thấy anh khẽ cười chào lại mình.
Không nhiều nhưng chừng đó cũng đủ để cô xem như là một thành công bước đầu trong công cuộc chinh phục trái tim của anh.
Vui là vậy nhưng nó không thể lấn át sự u uất trong lòng cô. Vì siêu anh hùng bận đi giải cứu thế giới, nói đúng ra là phải đi công tác với gã chủ tịch biến thái, nên cô không thể gặp mặt được siêu anh hùng.
Từ bữa cô biết được sự thật về mối quan hệ của Thùy Chi và siêu anh hùng, thì cô chỉ được gặp ai đó được có vài lần. Mỗi lần trò chuyện cũng được có chút xíu, chỉ tầm hai, ba tiếng gì đó thì lại xa nhau. Chủ yếu siêu anh hùng toàn nói về các chuyến đi công tác của mình. Nào là ăn gì ngon, cái gì đẹp và gặp được ai. Sao siêu anh hùng không hỏi cô thích cái gì nhỉ.
Nếu mà siêu anh hùng hỏi, chắc chắn cô sẽ trả lời rằng, cô muốn siêu anh hùng ở nhà đi chơi với cô.
"Lại mơ tưởng hả cô nàng." Hoài Thư thấy Uyên Phương trầm tư nên buông lời trêu chọc.
"Em có mơ tưởng gì đâu." Uyên Phương chối bay, chối biến.
Hoài Thư khẽ cười. "Tối nay mấy anh chị rủ chúng ta đi ăn kìa."
"Mà chị Hương không đi." Uyên Phương cảm thấy buồn.
"Chị ấy phải đi chơi với anh Đức mà. Với lại có anh Bình ở đó, sao chị ấy đi được." Hoài Thư phân tích.
Vì hôm nay là ngày 8/3, ngày quốc tế phụ nữ. Do vậy, tập đoàn V mới trích ra một số tiền nho nhỏ để cho các nữ nhân viên chung vui. Trưởng phòng Võ Chí Tâm vẫn như năm nào, từ số tiền đó, ông thêm vào thêm một khoản nữa, sau đó phân phát đều ra cho mọi người. Vì đây tiệc riêng nên mọi người trong phòng tự tổ chức lấy.
Thế là mọi người bàn bạc với nhau để tổ chức ăn nhậu. Bảo Ngọc thấy thương Uyên Phương nên muốn rủ theo đi chung. Người hưởng ứng nhiệt liệt nhất là Yến Nhi, cô nàng sắp lại được sát cánh cùng với Hoài Thư. Duy Vũ thì tư tưởng càng đông, càng vui nên càng thích. Nhưng hơn ai hết, Bảo Ngọc hiểu gã này đang muốn tìm hiểu thêm về Thùy Chi, bằng việc thông qua Uyên Phương và Hoài Thư. Quốc Bình thì chỉ ngại Thanh Hương, nhưng khi nghe cô nàng từ chối thì anh chàng lại thấy mọi thứ dễ chịu hơn.
Sau khi tan ca, mọi người đều rủ nhau đi tới nhà hàng V sang trọng để dùng tiệc. Vì là nhân viên trong tập đoàn, nên khi mọi người dùng bữa ở đây, ngoài việc được chiết khấu giảm giá, thì còn có nhiều ưu đãi khác. Vì là ngày quốc tế phụ nữ nên hiển nhiên các chị em sẽ được tặng thêm một phần quà gì đó.
Bước lên trên tầng cao nhất, tầng ba, nơi nhà hàng đã trang trí một không gian vô cùng nồng ấm từ trước. Bốn người bắt đầu ngồi xuống chiếc bàn ở khu vực giữa căn phòng, Uyên Phương và Hoài Thư mắc bận gì đó nên sẽ tới sau. Yến Nhi nhìn menu và liên tục kêu nhiều món. Hôm nay là ngày của tụi cô kia mà, mắc gì lại không xõa một bữa.
Duy Vũ đang trò chuyện thì bỗng thấy dáng người ai đó quen quen. Hắn ta đang đi giữa một nhóm đàn ông. Duy Vũ không biết đã gặp hắn ta ở đâu. Phòng bảo hiểm, phòng quan hệ công chúng, showroom xe, môi giới bất động sản, bảo vệ, đó là những cái tên lướt qua trong đầu Duy Vũ về việc định hình tên này, và Duy Vũ không biết gã đàn ông mà anh thấy quen đó, chính là Tuấn Kiệt.
Cách đó không lâu, lúc này Tuấn Kiệt đang ở trong văn phòng. Anh đang chuẩn bị đi về thì thấy Thành Mỹ lại lật đật chạy vào. Nhìn vẻ mặt, cộng với tầm giờ này, không rủ đi ăn thì cũng là đi nhậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!