[Đúng là vậy, việc học hành vất vả vô cùng, cô có thể thi đậu được đúng là không dễ dàng gì...]
Tôi vỗ đùi một cái: [Thì thế, cho nên nhiệm vụ cũng đã được hoàn thành một cách xuất sắc rồi, cô có thể về trình diện rồi đấy.]
Hệ thống bị tôi xoay tới choáng váng, sau đó bị tôi tống đi.
Nhưng vào khoảnh khắc trước khi nó rời đi, đột nhiên nó quay đầu lại, giọng điệu nghiêm túc:
[Cô thật sự muốn từ bỏ cơ hội được trở về năm mười lăm tuổi này sao?]
Mười lăm tuổi là một độ tuổi rất tươi đẹp.
Có rất nhiều sự lựa chọn và cũng có rất nhiều cơ hội, bất kể là để làm gì thì 15 tuổi cũng là độ tuổi đẹp nhất.
Nhưng thật ra hai mươi tuổi cũng là độ tuổi đẹp nhất.
Tôi mỉm cười: [Bây giờ cũng rất tốt mà.]
Vô số lần tôi giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, tôi đều mơ thấy những ngày mình còn đi học.
Những ngày tháng làm công nhân quá khổ sở, những ca làm đêm cũng khổ sở không kém.
Rất nhiều lúc, chỉ khi đến một độ tuổi nào đó con người ta mới nhận ra mình đã từng đánh mất những gì.
Nhưng việc trùng sinh chỉ là một sự hư ảo, và hệ thống có thể cũng chỉ là một ảo tưởng không thực tế.
Trước đây tôi luôn trốn tránh và luôn oán trách bản thân vì mình đã chọn sai đường.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ không thể làm lại được, những chú bác bốn mươi tuổi và những cô dì ba mươi tuổi.
Ai rồi cũng sẽ tiếc nuối về những chuyện đã qua, nhưng điều quan trọng hơn là phải đứng vững ở hiện tại.
Chỉ cần tôi muốn thì hiện tại chính là độ tuổi đẹp nhất của tôi.
Tôi có thể dũng cảm bắt đầu và cũng có thể bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ.
Cho nên, tôi đã buông bỏ được cho bản thân mình, tôi không cần phải trùng sinh và cũng không cần phải hối hận.
Ngay tại thời điểm này và ngay tại giờ khắc này, tôi có thể tự cứu lấy chính mình.
…
Vào đêm trước ngày khai giảng.
Những người đã từng cười nhạo tôi ở phòng bao riêng của quán bar hôm ấy đã tìm đến tôi.
Vẻ mặt bọn họ rất lúng túng, bọn họ đứng thành một hàng xin lỗi tôi:
"Xin lỗi cô, thật ra hồi đó chúng tôi cũng không có ý đó..."
Tôi đưa mắt nhìn lướt qua, tôi đã nhìn thấy trong mắt của rất nhiều người lộ ra vẻ không phục.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Cũng đúng thôi, cho dù bây giờ tôi có thi đậu đại học đi chăng nữa thì tôi cũng không giống với bọn họ.
Khoảng cách giàu nghèo và khoảng cách giai cấp là vách ngăn, khiến tôi không bao giờ có thể có được những lời xin lỗi chân thành.
Cho nên đợi đến khi bọn họ rời đi, tôi đã nói với Tô Như Yên: "Không cần thiết phải làm như vậy đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!