Chương 7: (Vô Đề)

Cho nên tôi đã quên mất, con chữ thì quá ít ỏi, mà đây lại là một thế giới thật.

Mọi người đều có da có thịt và sống động như vậy.

Mọi người sẽ không cười nhạo một người nghèo khó nhưng luôn cố gắng vươn lên, mà ngược lại bọn họ còn cảm thấy ngưỡng mộ người đó.

Ví dụ như Giang Yến An, gia cảnh nghèo khó nhưng vẫn cố gắng, từng bước trở thành tấm gương sáng, thành nam thần trong trường học.

Muốn nhận được sự tôn trọng và công nhận của người khác, thì mình phải tôn trọng bản thân mình trước đã.

Tôi tham gia kỳ thi đại học.

Hôm thi trời nắng đẹp, cũng giống như ngày tôi đưa ra quyết định.

Đều là một ngày nắng đẹp.

Ngày thi, Giang Yến An xin nghỉ, chờ tôi ở cửa từ sớm.

Hắn đã sắp tốt nghiệp, đã bắt đầu đi thực tập, chỉ chờ đến khi lấy được bằng tốt nghiệp là sẽ chính thức nhận việc.

Con người luôn luôn bình tĩnh như hắn vậy mà giờ phút này lại nói nhiều vô cùng:

"Em cứ thoải mái đi, đại học có các khoản vay hỗ trợ học tập và học bổng, em sẽ không phải lo lắng vấn đề học phí đâu."

Trước khi tôi ra khỏi cửa, hắn còn kiểm tra đồ dùng học tập và thẻ dự thi của tôi.

Tôi có chút bất đắc dĩ: "Từ tối hôm qua đến giờ, anh đã kiểm tra đến lần thứ tám rồi đấy."

Giang Yến An có chút ngại ngùng cười cười.

Hôm đó có rất nhiều người đi thi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người mà tôi không ngờ đến.

Một chú trung niên bốn mươi tuổi, trước khi vào phòng thi còn đang cố gắng ôn lại từ vựng: "Hồi đó nhà nghèo, không có tiền đi học, bây giờ dành dụm được chút tiền rồi, nên muốn thử xem sao."

Một chị gái hơn ba mươi tuổi, uốn mái tóc xoăn đỏ rực, vừa ôn bài vừa gọi điện thoại mắng người:

"Phiền c.h.ế. t đi được, tôi đã nói là hôm nay tôi đi thi đại học rồi mà, chuyện ở cửa hàng thì tự mà quyết định đi, đừng có hỏi tôi suốt thế."

Chị ấy thấy tôi nhìn mình thì mỉm cười:

"Cô em còn trẻ nhỉ, hồi bằng tuổi em chị còn đang lăn lộn ngoài xã hội, bây giờ lớn tuổi rồi, vẫn thấy trong bụng có chút chữ nghĩa thì tốt hơn."

Cuối cùng, trước khi vào phòng thi, tôi đã nhìn thấy Tô Như Yên vội vã chạy tới.

Cô ta đứng ở phía xa vẫy tay với tôi:

"Lâm Thời Thanh, đừng căng thẳng nhé."

Tôi mỉm cười, gật đầu ra hiệu cho cô ta biết là tôi biết rồi.

Đề thi không tính là dễ, nhưng cũng không quá khó.

Là độ khó bình thường.

Khoảng thời gian trước kỳ thi, tôi đã làm đi làm lại rất nhiều lần các đề thi thật của những năm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!