Chương 5: (Vô Đề)

Giang Yến An dừng bước, hắn lấy một thứ từ trong n.g.ự. c ra.

Không biết từ lúc nào, hắn đã nhét cốc sữa vào trong áo.

Cốc sữa vốn đã nguội nay lại được ủ ấm dần lên nhờ thân nhiệt của hắn.

Hắn mở nắp, đưa cốc sữa cho tôi. Tôi mím môi, lần này tôi nhận lấy nó.

"Thanh Thanh."

Đôi mắt Giang Yến An còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao trên trời.

Giọng hắn rất chân thành, cũng rất dịu dàng:

"Em có muốn đi học tiếp không?"

Tôi đã ngồi trên ghế sofa rất lâu rồi.

Giang Yến An có tiết vào buổi sáng nên đã đến trường từ sớm.

Tôi mân mê ngón tay, cứ nghĩ mãi về những lời Giang Yến An đã nói tối qua.

Hắn hỏi tôi có muốn đi học tiếp không, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

Việc học hành quá khó khăn, thi đại học lại càng khó hơn, tiền sinh hoạt và học phí đều là những vấn đề nan giải.

Tôi đã nghe những lời này từ khi còn nhỏ.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Tôi và nguyên chủ có số phận tương đồng, đều bỏ học và bước chân vào xã hội từ sớm.

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo khó, nhà nào cũng nghèo, nhà tôi thậm chí còn không có nước máy.

Năm 15 tuổi, tôi bị ép phải bỏ học, tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt trách mắng của bố tôi lúc đó:

"Không đi lấy chồng thì đi làm thuê, nuôi mày lớn bằng từng này, cho ăn bao nhiêu là gạo, nếu không kiếm được tiền thì thà tao bóp c.h.ế. t mày ngay từ khi mày mới đẻ ra còn hơn."

Tôi chọn đi làm thuê, cùng với những cô gái trong làng xuống miền Nam.

Vì chưa đủ tuổi nên ban đầu tôi chỉ làm thợ gội đầu, lương chỉ bằng một phần tư người khác, vừa đủ ăn.

Sau ba năm gội đầu, cuối cùng tôi cũng đủ tuổi để vào nhà máy.

Tôi đã từng làm ở nhà máy mì tôm, nhà máy điện thoại, nhà máy nước ngọt.

Trên dây chuyền sản xuất có rất nhiều cô gái bằng tuổi tôi.

Làm trong nhà máy rất mệt, nhưng lương cũng cao, cứ mỗi lần có lương là mọi người lại rủ nhau đi mua điện thoại iPhone.

Còn tôi thì phải gửi tiền về cho người mẹ nhu nhược đang bị bệnh của mình.

Tôi nghĩ là tôi hận bà, bà sinh ra tôi nhưng lại không bảo vệ được con gái mình.

Trong khi những cô gái bằng tuổi tôi vẫn còn đang đi học, đi chơi, đi ăn uống với bạn bè vào cuối tuần.

Thì tôi lại phải làm việc trong nhà máy, đôi bàn tay thô ráp đầy những vết xước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!