Mọi người đều không để ý lắm, chờ tôi trả lời xong để nhanh chóng chơi ván tiếp theo.
Nhưng tôi mãi không lên tiếng, đợi đến khi mọi người nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi đứng lên, cầm ly rượu trên bàn dốc cạn:
"Tôi tự phạt một ly."
Tôi cúi đầu, ánh đèn hắt lên mặt tạo thành một mảng tối:
"Xin lỗi, mọi người cứ chơi đi, tôi đi vệ sinh một lát."
…
Tôi ở trong nhà vệ sinh một lúc.
Rửa mặt để xua tan hơi men.
Lúc tôi quay lại phòng riêng, vừa đứng ở cửa định đẩy vào thì nghe thấy những tiếng bàn tán mơ hồ vọng ra từ khe cửa khép hờ:
"Tôi cố ý hỏi đấy, mọi người thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ta không, cười c.h.ế. t mất."
Tôi nhận ra, đó là giọng của người đã hỏi tôi học trường nào:
"Tôi điều tra cả rồi, bỏ học từ cấp hai, chưa đến tuổi trưởng thành đã đi vặn ốc vít trong nhà máy, đây chẳng phải là mấy cô em công nhân nhà máy đang hot trên mạng dạo gần đây sao, là mấy cô em 'nghị lực' ấy ha ha ha."
Lại một tràng cười vang lên, giọng của Tô Như Yên dịu dàng, có chút bất lực:
"Thì cậu cũng không nên làm người ta bẽ mặt như thế chứ."
Người kia không phục:
"Tôi chỉ là thấy ngứa mắt thôi, cô ta cứ như con cóc ghẻ bám lấy Yến An, mọi người thử nói xem, cô ta có điểm nào hơn được cậu, rồi sẽ có một ngày Yến An sẽ tỉnh ngộ ra thôi, sẽ thấy cậu hơn cô ta gấp vạn lần."
...
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi không muốn nghe thêm nữa.
Tôi nhắn tin cho Giang Yến An, sau đó quay người định rời đi.
Nhưng vừa nâng mí mắt lên tôi đã bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Giang Yến An đứng ở nơi cách đó không xa, ánh đèn mờ ảo hắt lên mặt hắn, khiến tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Tiếng bàn tán trong phòng càng lúc càng lớn, vọng rõ đến chỗ chúng tôi.
Tôi mím môi, cúi đầu bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Giang Yến An đột nhiên lại bị hắn nắm lấy cổ tay:
"Về thôi."
…
Ra khỏi quán bar, trời đã tối hẳn.
Giang Yến An mở chiếc túi xách trên tay ra:
"Em vốn không khỏe, đừng uống rượu và đồ lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!