Chương 3: (Vô Đề)

"Anh chê em xấu tính? Thấy em hùng hổ dữ dằn?"

Giang Yến An đang định nắm lấy tay tôi, chợt khựng lại.

Hắn ngẩng đầu lên, ngây người một lúc mới thốt ra hai chữ: "Hùng hổ dữ dằn?"

Vừa nhìn biểu cảm của Giang Yến An, tôi đã biết mình xong đời rồi.

Có lẽ tôi lại đọc sai lời thoại rồi.

Tôi bỏ học từ sớm, lại luôn làm việc trong nhà máy nên không biết nhiều chữ.

Từ nhỏ đến lớn, vì dốt chữ mà tôi đã gây ra không ít chuyện cười, cũng nếm trải không ít khổ sở.

Tôi mím môi, chuẩn bị sẵn sàng để bị Giang Yến An chế nhạo.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy những lời mỉa mai cay nghiệt, chỉ cảm giác được một bàn tay có chút thô ráp nhẹ nhàng xoa lên trán tôi:

"Anh không nghĩ về em như vậy đâu, họ nói không đúng, em không hề xấu tính, cuộc sống của em vốn dĩ đã rất khổ sở rồi."

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, không kìm được hỏi:

"Chẳng lẽ anh không ghét em, không chê em lỗ mãng, phá hỏng mối quan hệ của anh với bạn học à?"

Giang Yến An cười: "Không quan trọng, anh không để ý đến bọn họ."

Hắn nhìn tôi, giọng điệu rất chân thành:

"Thanh Thanh, em là người quan trọng nhất với anh."

Tôi và Giang Yến An làm lành với nhau một cách kỳ lạ.

Tôi thì gượng gạo, còn Giang Yến An vẫn bình thản như thường.

Hắn đã giữ lời hứa, không còn về muộn nữa.

Rất nhanh, tình tiết tiếp theo đã đến.

Mới sáng sớm tinh mơ, tôi đã ầm ĩ đòi đi theo Giang Yến An đến trường:

"Em nghe nói buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường lần này là anh dẫn chương trình, em không muốn ở nhà, em cũng muốn đi xem."

Giang Yến An bị tôi mè nheo tới hết cách, đành dẫn tôi đi.

Tôi được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sân khấu.

Giang Yến An hôm nay trông không giống với ngày thường.

Mặt mày vốn luôn tươi cười với tôi, giờ vì tập trung mà trở nên lạnh lùng.

Có lẽ là có khâu nào đó xảy ra vấn đề, hắn khẽ nhíu mày, đang kiểm tra lại chi tiết với người khác.

Tôi nhìn hắn rất lâu, đột nhiên Giang Yến An như phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Giang Yến An liền cười. Vẻ lạnh lùng tan biến, hắn đi tới, an ủi tôi:

"Có phải chán lắm không, anh đã bảo là không có gì hay mà. Em đói không? Anh dẫn em đi ăn chút gì đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!