Chương 13: (Vô Đề)

Giang Nguyễn vào phòng Li Nhi rửa mặt chải tóc rồi mới đi ra ngoài cửa hàng, Li Nhi thấy Giang Nguyễn, vội chạy tới đón, nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư, Kỷ đại nhân kia lại tới, đang ở trong phòng."

"Kỷ đại nhân? Kỷ đại nhân nào?" Giang Nguyễn tùy tiện cài một đoá hoa vải màu đỏ lên trên búi tóc, đoá hoa kia tinh xảo diễm lệ, nàng không cần thêm son phấn cũng xinh xắn như hoa đào tháng ba, thanh khiết như hoa cúc tháng chín, làm người nhìn sáng cả mắt.

Li Nhi thấy nàng không quan tâm, vội đến dậm chân:

"Thì là cái vị Lễ Bộ thị lang Kỷ Tuyền Minh - Kỷ đại nhân đó."

Người trong nội đường nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, xốc mành vải lên đi ra, thấy Giang Nguyễn, trên mặt lập tức vui vẻ, gật đầu chào hỏi: Nhị cô nương.

Giang Nguyễn mặt mày không biểu cảm, đi lên hành lễ:

"Dân phụ bái kiến Kỷ đại nhân."

Kỷ Tuyền Minh vội ngăn động tác của nàng:

"Nhị cô nương không cần đa lễ, giữa ngươi với ta không cần phải như vậy."

Giang Nguyễn thong thả đứng dậy, đứng yên nơi đó hơi rũ đầu.

Kỷ Tuyền Minh nhìn nàng, có chút khẩn trương xoa xoa tay đi lại trong phòng vài vòng, sau đó lại đi đến trước mặt Giang Nguyễn, cúi đầu nhìn nàng, trong giọng nói mang theo vài phần cẩn thận:

"Nhị cô nương, nếu ta nhớ không nhầm, thời gian ba năm hôm kia đã hết rồi."

Giang Nguyễn rũ mày, tâm tư xoay vòng vòng, cuối cùng ngước mắt nhìn Kỷ Tuyền Minh, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt:

"Kỷ đại nhân nhớ không sai, đúng là hôm kia."

Kỷ Tuyền Minh vui mừng ra mặt, vui đến tay chân cũng luống cuống.

"Hoàng Thượng từng nói rồi, sau ba năm thì ta có thể tự do thành hôn, cho nên, ta đã thành thân rồi." Giang Nguyễn nói rất nhẹ nhàng, giống như chỉ đang tán gẫu với hắn rằng 'mặt trời đang nhô lên ở hướng đông kìa'.

Ý cười trên mặt Kỷ Tuyền Minh lập tức cứng đơ lại, không thể tin được nhìn Giang Nguyễn, giọng nói bỗng cao hẳn lên:

"Ngươi nói cái gì? Có phải là ta nghe nhầm hay không?"

Giang Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đại nhân không nghe nhầm, dân phụ đã thành thân rồi, tướng công ta họ Kỳ."

Kỷ Tuyền Minh quá mức khiếp sợ, cũng bất chấp việc nam nữ thụ thụ bất thân, nắm lấy cánh tay Giang Nguyễn:

"Thời gian ba năm mới qua được bao nhiêu, sao ngươi có thể thành thân được, ngươi đang lừa ta đúng không?"

Giang Nguyễn muốn rút tay bị hắn siết chặt ra, nhưng lại không sao thoát được, sắc mặt không vui nói:

"Sao dân phụ dám lừa gạt đại nhân, thời gian ba năm đã hết vào giờ Tý hôm kia, cho nên đêm hôm qua dân phụ đã thành hôn rồi."

Lúc này Kỷ Tuyền Minh mới phát hiện ra trên búi tóc Giang Nguyễn có một đoá hoa hồng, còn có đôi giày và áo khoác ngoài cũng là hồng y, hắn cảm thấy hô hấp mình mỗi lúc một dồn dập, đôi tay đang nắm chặt nàng buông lỏng lảo đảo lùi về sau vài bước, nhưng vẫn không từ bỏ ý định nhìn Giang Nguyễn:

"Ngươi biết tâm ý của ta đối với ngươi như nào mà đúng không, hay bởi vì ngươi có điều gì bất mãn với ta, cho nên mới dựng ra một màn như này để lừa gạt ta?"

Li Nhi đứng một bên chép chép miệng, trong lòng thầm nói, nếu như ngươi thật sự có ý với tiểu thư nhà ta thì đã không cưới tiểu thiếp rồi, vả lại nếu không phải do ngươi cứ đến dồn ép thì sao tiểu thư ta lại phải khổ sở thành hôn lúc nửa đêm để tránh ngươi chứ?

Hứ.

Giang Nguyễn lắc đầu: Đại nhân nói đùa. Nói xong thì cao giọng gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!