"Cuối cùng ta cũng hiểu…… công tử coi ta thành ai……." Đạo giả chất phác hiền lành nhưng kỳ thực không phải kẻ ngu ngốc, đến giờ ăn cơm, y đột nhiên đề cập đến.
Ngao Khâm chấn động, muôi canh nóng bỏng đổ cả ra ngoài chén, tràn xuống cả ngón tay đỡ đáy bát, "Sao có thể như vậy ? Đạo trưởng nghĩ nhiều quá rồi."
Hắn khoa trương cười, ánh nến phiêu diêu, che phủ tia sáng lóe lên trong mắt. Đạo giả ngồi ngay ngắn ở đầu bên kia, vẻ mặt trước sau đều nghiêm túc, "Hoặc là…… công tử đã từng gặp qua bần đạo ?"
"Chưa từng."
"Vậy thì vì sao….."
Y còn chưa kịp hỏi xong, Ngao Khâm đã ngắt lời, "Ngươi chính là ngươi, chúng sinh vạn vật, với ta, ngươi là duy nhất." Đúng là lời y từng chính mồm nói ra.
Đạo giả không nói, nghiêm chỉnh ngồi sau chiếc bàn, biến ảo thoáng qua trong đôi đồng tử đen như mực, y như năm đó.
Nôn nóng bộc phát, Ngao Khâm buông bát đũa, cách mặt bàn rộng lớn nhìn vào mắt y, "Ngươi từng coi ta thành ai ?"
Y chần chừ, sau đó chậm rãi lắc đầu, "Công tử trước sau vẫn là công tử."
Trong lòng không biết là chua xót hay vui mừng, Ngao Khâm lại mở miệng, lời nói thong thả, "Vậy…. Ngươi đã từng cho hắn là ai ?"
Tiểu đạo sĩ mỉm cười, nơi đáy mắt nhu tình chơi vơi, "Người đó trước sau vẫn là người đó."
Ánh nến bao phủ, sắc vàng nhạt nhòa bao phủ.
"Nếu ta nói ta biết người đó, ngươi có tin không ?" Nửa thật nửa giả, lời nói nấn ná trong lòng cuối cùng cũng nói ra, Ngao Khâm nhìn sâu vào mắt y. Y gật đầu, đôi mắt không e dè nhìn thẳng lại, ánh sáng long lanh nơi đồng tử trong như nước, "Ta tin."
Ngao Khâm vì sự thản nhiên của y mà kinh ngạc. Y cong khóe miệng cười, đũa trúc thản nhiên nâng lên một khối đậu hũ trắng như bạch ngọc, núm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, "Nhưng ngươi nguyện ý nói sao ?" Thái độ vô cùng thong dong, ngữ khí vô cùng chắc chắn, ánh mắt vô cùng lợi hại.
Tựa như có một mũi kiếm lách vào tim, tấm lưng ưỡn thẳng như tùng bách, Ngao Khâm hạ mắt, cúi đầu cười khẽ, là tán thưởng với y, cũng là trào phúng với mình, "Người đó, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi."
Đạo giả hiểu rõ gật đầu, sau đó gắp rau, và cơm, tinh tế nhai, chậm rãi nuốt. Mãi đến khi ăn xong hạt cơm cuối cùng, y mới nói tiếp, nhàn nhã như tán chuyện nhà, "Ngươi hận người đó."
"Phải." Hắn thừa nhận con người tệ hại của mình, không phải vì y có khả năng nhìn thấu vạn vật chúng sinh như Hi Di, đơn giản chỉ vì y có thể thấu suốt được cái điên cuồng tiềm tàng dưới vẻ ngoài lãnh đạm của hắn, càng lãnh đạm, càng cố chấp, càng liều lĩnh, cho đến khi cả thể xác lẫn tinh thần đều bị thiêu đốt, hôi phi yên diệt.
Bỗng nhiên xoay người, trước mặt là vách đá tuyết phủ thác cao trăm trượng đổ xuống, núi đá treo leo, nước tung bọt trắng xóa, trên đỉnh huyền nhai lẻ loi hiu quanh một cây tùng thân dáng cong cong. "Ngươi quan tâm ?" Chưa nói ra, Ngao Khâm đã thấy thực ngu xuẩn.
"Ta chỉ quan tâm đến người đó."
Quả nhiên là ngu xuẩn.
Trong phòng không ai nói gì thêm, chỉ còn lại tiếng đũa khẽ chạm vào bát đĩa, lát sau, cửa phòng hé mở, đạo giả đứng dậy rời đi.
Lại chỉ còn một mình hắn, như một chiếc đinh bị đóng lên mặt bàn, không thể lùi về phía sau, không thể tiến về phía trước, mặc kệ thời gian như nước chảy mây trôi, bàn tay không níu kéo được chút gì. Ánh nến rừng rực như muốn chọc mù hai mắt, Ngao Khâm chậm rãi nhắm mắt lại, mảng tuyết trước mắt như ánh huỳnh quang *, lại như thanh kiếm cứ lặp đi lặp lại những vết cắt trong lòng.
Hắn thống hận sự thành khẩn của y, so với thống hận người kia lại càng sâu.
Có đôi khi cảm thấy, hắn và Ngao Cẩm lúc đó, hai huynh đệ ai lớn ai nhỏ thật khó mà nhận ra, Ngao Cẩm dường như còn giống ca ca hơn.
Sáng sớm thức dậy nhìn qua song, ngoài cửa sổ có con chim bói cá xinh xắn bay vào, móng vuốt vàng nhạt mỏ đỏ tươi, màu lông xanh biếc. Ngao Khâm để nó tự nhiên đứng trên mặt bàn, đi đến bên cây đàn tùy ý gảy vài dây, âm điệu thánh thót, không mang theo khí thế hào hùng, cũng không thấm nhuần tình tự triền miên, lại có chút gì như tiếng cơn mưa rả rích đêm qua, đinh đinh đang đang, cảm giác vừa tươi mát lại có chút tiêu điều, "Nói đi, chuyện gì."
Chim bói cá mở miệng, thanh âm mềm mại ngọt ngào, non nớt như tiếng bé gái năm, sáu tuổi ở nhân gian, "Điện hạ nói, Hi Di thượng tiên thực sự nổi giận rồi."
Điện hạ ở đây tất nhiên là Ngao Cẩm. Nhớ năm đó, khi mình còn tại vị, tựa như rất thích chim ưng. Mỏ như dao sắc, vuốt như mãnh đao, so với ánh mắt lạnh lẽo cùng biểu tình ngạo mạn của mình cũng không khác biệt là mấy, chưa cần mở miệng đã dễ dàng chiếm thế thượng phong. Chỉ có Ngao Cẩm mới thích được cái thứ chim nhỏ nhìn mềm mại đẹp đẽ mà kỳ thực không chịu nổi một kích này, thật đúng là dù leo lên được địa vị cao thế nào thì bản tính vẫn nan di.
Rõ ràng chuyện không liên quan đến y, lại không chút nghĩ ngợi mà nhúng tay vào ……… Có lẽ chính vì vậy, trước kia chính mình mới có thể không chút lưu tình mà coi đứa em thân thiết hơn, hiền lành hơn này thành kẻ "không có tiền đồ."
Ngao Khâm từng chút từng chút gảy dây đàn, thiếu huân hương, tiếng đàn mất đi sự mờ ảo, thanh âm không theo cầm phổ nghe qua như cố ý gảy bừa, "Vậy sao ?"
Chim nhỏ ở ngay trong tầm tay vốn không nghĩ rằng mình có thể bị bóp chết, khó hiểu quay đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn trong veo đầy ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!