Chương 2: (Vô Đề)

Đạo giả mờ mịt, hắn không giải thích, xấu hổ đưa tay gãi đầu nói: "Đạo trưởng thứ lỗi, ta thất thố." Lại là vị công tử nhẹ nhàng hiếu khách bên đường.

Buổi chiều khi dùng bữa, đạo giả nửa từ chối nửa nhân nhượng, miễn miễn cưỡng cưỡng uống mấy ngụm rượu. Ngao Khâm nói, đây là trái mơ năm trước hái xuống ngâm thành rượu, vào miệng thực ôn hòa, so với nước đường chỉ hơn một chút chua cay. Vô Nhai vừa uống một ly liền đỏ mặt, khuôn mặt như thoa phấn ửng một màu hồng son.

Ngao Khâm cố ý quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Ai chà, mưa này sợ là sẽ rơi đến sáng sớm mai." Khóe mắt cố tình liếc về bên này, tiểu đạo sĩ len lén đưa tay quạt gương mặt nóng bừng, như cố gắng ra vẻ người lớn lại trước sau khó thoát được tính trẻ con, đáng yêu đến không nói nên lời.

Khóe miệng theo tâm trạng mà giương lên, ánh mắt đạo giả khó xử luống cuống, Ngao Khâm vờ như không hay, lại nhấc tay rót cho y một chén đầy : "Phong tục bản địa, chén rượu của khách quý không thể rỗng không, nếu không chính là cố ý chậm trễ. Nào, để ta kính đạo trưởng một ly." Nét mặt cũng đầy ranh mãnh.

Chủ đề quay về đề tài lúc ban ngày hắn thao thao bất tuyệt giới thiệu về phong thổ bản địa, hảo tâm đề nghị với y: "Trà lâu tửu quán phương khách từ nam tới bắc nhiều vô số, đạo trưởng muốn hỏi thăm, vào đó là thích hợp nhất."

Còn nói: "Võ quán Phiêu Hành cũng có người giang hồ thích kết giao, đến đó tìm người hỏi một chút, chắc sẽ có thu hoạch."

Cuối cùng không quên dặn dò: "Chỗ đông người ngư long hỗn tạp, đạo trưởng ngươi một thân một mình, tiến thoái nên thận trọng một chút là hơn. " Tựa như phải moi cả trái tim chân thành hừng hực ra.

Đạo giả gật đầu, đôi mắt trong suốt không chút vẩn đục dần trở nên mơ màng, cư nhiên lại tự động nâng chén rượu trên bàn lên uống, vẻ tươi cười câu nệ ban đầu không hiểu sao sinh ra vài phần hồn nhiên: "Công tử là người tốt."

Tên ngốc, ngươi say rồi, rượu này khi ủ dùng dị pháp, lúc đưa vào miệng rất thanh ngọt, tác dụng về sau lại cực kỳ hung hãn, dùng để lừa những người như ngươi đó. Vẫn tin người giống như trước kia, dễ dàng mắc mưu, chỉ cần người ngoài cười mấy tiếng, nói vài lời hay, thế là mang cả tấm lòng ra đối tốt với người ta, thói quen qua luân hồi cũng không thay đổi được.

"Sao vậy?" Ngao Khâm nâng chén lắc đầu, chủ đề vừa thay đổi, khuôn mặt đã mang thêm vài phần thần bí, "Đạo trưởng, bỏ quá cho ta nhiều lời một câu, bản thành dù hẻo lánh, nhờ Đông Sơn Thanh Long thần quân phù hộ, từ trước đã mưa thuận gió hòa bốn mùa bình an, ngươi có thể yên tâm du ngoạn, tuy nhiên có một nơi tuyệt đối không thể tới gần."

Khẩu khí của hắn trầm xuống khiến người ta thấy bí ẩn mà sợ hãi, đạo giả mơ mơ màng màng nghe được vài câu, thuận miệng hỏi: "Là chỗ nào?" Quên không từ chối ý định thêm rượu của hắn.

Ý cười trong mắt càng sâu, Ngao Khâm chậm rãi nhìn hoa văn chiếc lá xanh non biêng biếc trên miệng chén, màu sắc non nớt tươi tắn đến nhức mắt, "Đó là tòa Hàng Ma Tháp trong thành."

Đạo giả "ồ" lên một tiếng, ngây ngốc truy hỏi: "Bên trong trấn yêu vật?"

Thì ra trừ "người kia", y cái gì cũng không nhớ. Ngao Khâm buông tay, ánh mắt chuyển từ chiếc ly sứ đến khuôn mặt kiền tịnh phía trước, "Không phải yêu, là ma."

"Ma?" Y xoa trán cố sức hỏi, say đến mức trên khuôn mặt đỏ ửng hiện ra vài phần ngốc nghếch.

"Tương truyền trăm năm trước có một tiên gia đã dựng lên tòa tháp cao để trấn ma, trưởng lão trong vùng kể lại, cho tới bây giờ, thật thật giả giả rất khó nói." Ngao Khâm xoay người, tay chỉ ra ngoài cửa sổ thì thầm nói.

Đạo giả nhìn theo tay hắn, cuối trời sừng sững một tòa bát giác tháp cao lồng lộng lẳng lặng đứng sau màn mưa.

Trong lòng không hiểu sao lại rùng mình, cũng tỉnh táo hơn một chút, sắc trời mù mịt lại thêm mưa phùn mông lung, lờ mờ phác lên hình dáng tòa tháp hoành vĩ * khiến người ta khiếp sợ. Mái cong kiều giác* cao chót vót, thân tháp cứng cáp như kiếm, không biết làm ra từ tay vị tiên nhân nào, tháp này trời sinh đã mang theo nhuệ khí, chóp tháp hướng thẳng lên trời mà ẩn trong mây.

"Lệ khí thật lớn, sợ là thực sự trấn tà ma."

Ngao Khâm phụ họa gật đầu, dặn thêm lần nữa:"Thế giới rộng lớn này luôn có những việc không thể nói ra. Tục ngữ nói, thà tin là có còn hơn tin là không. Đạo trưởng sau này gặp phải tòa tháp đó vẫn nên tránh xa là hơn."

Đạo giả đầu óc mê muội thậm chí nghe không rõ câu trả lời của chính mình, bất tri bất giác lại bị hắn gạt rót thêm mấy ly nữa, đầu óc càng lúc càng nặng nề, hai tay chống xuống mép bàn nói: "Công tử đừng làm khó nữa, bần đạo sợ là say mất rồi."

Trong hoảng hốt lại nghe tiếng hắn cười, không biết vì sao, cảm thấy tiếng cười thật quen thuộc, tựa hồ từ rất lâu trước kia đã thường xuyên văng vẳng bên tai.

Ngao Khâm ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn nhìn y say rượu, thưởng thức chiếc ly sứ trống trơn xoay đi xoay lại trên tay, "Đạo trưởng tính nán lại trong thành bao lâu?"

Đạo giả chìm trong men say cố giữ lấy một phần thanh tỉnh: "Bao lâu... Một tháng đi .... "

Ông chủ hiếu khách thành tâm giữ lại: "Không ngại thì ở thêm mấy ngày đi."

Đạo giả khó hiểu, hắn không nhanh không chậm mà biện giải: "Trong nhà hiếm khi có khách quý đến chơi, năm này tháng nọ, quả thực là quạnh quẽ."

Điềm tửu tác dụng chậm rãi mà mãnh liệt, đạo giả say đến nói cũng không xong, lại cố gắng chống đỡ: "Một tháng cũng đủ rồi."

"Phải không?" Hắn bất động thanh sắc hỏi lại, tựa như muốn nhìn thấu qua chiếc ly, "Vạn vật chúng sinh, sao ngươi biết được ai là người kia?"

"Người kia chính là người kia, vạn vật chúng sinh, hắn là duy nhất."

"Hoang đường !" Ngao Khâm ngẩng đầu cười to, mưa quất lên cửa sổ, vang lên từng tiếng tí tách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!