"Thì ra ma như vậy mà tới." Tiểu đạo sĩ dường như đột nhiên hiểu ra, nghe xong liên tục gật đầu, tiện đà ngẩng mặt hỏi, "Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu ?"
Ngao Khâm hôn lên trán y, kiên nhẫn trả lời, "Là chuyện tốt."
"Vì sao ?"
"Bởi vì ta có thể danh chính ngôn thuận giữ ngươi lại bên mình."
Từ xưa thần ma không đội trời chung, tiên nhân một khi nhập ma, kết cục chỉ có một con đường bị tru diệt. Ngay cả Ngao Cẩm tính tình ôn hòa cũng bắt đầu cuống lên, "Bây giờ huynh định ăn nói với Thượng đế cùng chúng tiên thế nào ?"
Ngao Khâm hỏi lại y, "Ngươi muốn ta làm thế nào ?"
"Ít nhất cũng không thể để y ở lại Đông Sơn như vậy a !"
Ngao Khâm liền cả cười, "Ta có thể thả y, tùy ý y hạ sơn đi gây họa cho thế gian. Đến lúc đó chúng sinh của ngươi chỉ sợ cũng …"
Hắn bỏ lại cho Ngao Cẩm một nét cười vô vị rồi đứng dậy mà đi, tiểu đạo sĩ còn đang ở trong tẩm cung đợi hắn.
Tẩm cung trống trải tịch liêu đã không còn bất cứ kẻ nào được phép ra vào, Ngao Khâm đóng cửa lại, cởi bỏ y phục, kéo đạo giả hai mắt đỏ sậm ôm vào lòng. Đôi mắt thâm sâu của đạo giả tỏa ra thứ ánh sáng âm u linh động như mắt mèo, chủ động dựa vào gần hơn nữa, hé miệng, răng nanh sắc nhọn găm sâu vào vai hắn, bắt đầu tham lam liếm láp. Ngao Khâm không nhúc nhích, mặc y vùi trên vai mình, vươn tai vuốt mái tóc thật dài của y.
Đạo quan của tiểu đạo sĩ không biết đã bỏ lại nơi nào, mái tóc vốn được bó buộc tỉ mỉ giờ xõa tung trên đầu vai, càng nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết cùng hai mắt đỏ như máu.
Ngao Khâm thấp giọng ghé vào tai y nói, "Tiểu đạo sĩ, ngươi thích ta đúng không ? Đầu tiên là ta, sau đó mới đến hắn, không phải sao ? Hắn ngốc hơn ta nhiều như vậy, không biết nói chuyện vui dỗ cho ngươi vui vẻ, cũng không biết tập võ, ngay cả đống kinh văn ngươi niệm hằng ngay hắn cũng không hiểu, ngươi coi trọng hắn ở điểm nào ? Đạo sĩ ngốc, hai người thua kém nhau một trời một vực như vậy đặt trước mặt ngươi, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là nên chọn ai, ngươi còn ngốc nghếch đi chọn cái kẻ chẳng phải là ai kia, ngươi nói xem ta có nên cười ngươi một trận không ?"
Cuối cùng Ngao Khâm nói, "Tiểu mũi trâu, đừng ngốc nữa, Đông Viên đã không còn nữa rồi."
Đạo giả trên vai lúc này mới có phản ứng, nhả miệng, đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngao Khâm, "Đông Viên đâu ?"
Ngao Khâm dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng y, nắm lấy cánh tay y, gằn từng tiếng lặp lại, "Không có Đông Viên, tới bây giờ cũng không có."
Tiểu đạo sĩ rất lâu sau mới có phản ứng, y tránh khỏi sự trói buộc của Ngao Khâm, hướng về phía lối ra. Cả tòa cung điện đã được hạ kết giới, y chưa ra khỏi cửa đã như đụng phải một bức tường vô hình, bị dội thẳng về, quỳ rạp trên mặt đất một lúc lâu sau mới đứng dậy được.
Ngao Khâm đứng sâu trong tẩm cung nhìn, "Ngươi không ra được đâu." Lúc đó không hề hay biết, giờ ngẫm lại mới thấy, khẩu khí như vậy cực kỳ giống Hi Di.
Đạo giả không nghe theo, tiếp tục cố gắng qua cửa rồi lại bị đẩy trở về, thái dương đập mạnh xuống nền đất, máu theo khóe mắt chảy xuôi xuống. Y xoay người hướng về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ là bờ vực dốc đứng, mây trôi mờ ảo ngay cả vài cây tùng đơn độc mọc ngang sườn cũng không thể nhìn thấy, y không chớp mắt thả người nhảy xuống.
Ngao Khâm không cản y, lẳng lặng nhìn y nhảy ra lại bị kết giới đẩy trở về, lần này ngã quá nặng, giãy dụa nửa ngày cũng không dậy nổi. Lúc này mới bước đến dìu y, hắn kéo y đứng dậy, nhận ra cánh tay đạo giả đã gãy, buông lung lay bên người. Vì thế cố ý nắm vào chỗ bị thương, siết chặt đến mức hận không thể đem gân cốt bóp nát.
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như trước, không nhíu mày, không rơi lệ, hơi chớp mắt cũng không. Y ngước khuôn mặt loang lổ máu cười với hắn, "Ta muốn đi tìm Đông Viên." Mi mục kiền tịnh là vậy, phong thái tiên nhân thoái ly trần thế là vậy, tất cả đều mắt đi theo cặp mắt đen láy kia, chỉ còn lại một tấm thân dày đặc ma khí cùng mùi máu tươi, nếu thả xuống nhân gian, trong phút chốc cũng đủ để khiến một tòa thành phủ đầy xương trắng.
Ngao Khâm kéo mạnh tóc y, khiến y không thể không đối diện với mình, "Nhìn ta."
Trong đôi mắt màu máu trống rỗng của đạo giả, Ngao Khâm nhìn thấy khuôn mặt xơ xác của chính mình, vặn vẹo như yêu ma, "Hi Di đã bẩm báo tất cả với Thượng đế, ta không bảo vệ được ngươi."
Đây là bản tính của Hi Di, người kia mới là tiên nhân chân chính, cắt đứt thất tình lục dục, không nhìn đến khói lửa nhân gian, tiên là tiên, ma là ma, thị phi không điên đảo, ân oán không tính nhầm, trước phép tắc không nể một chút tư tình, dù là hậu bối mình luôn mồm tán thưởng, cho dù trong lời đồn đại có là cái bóng của chính mình năm đó, cho dù đối phương và mình có khuôn mặt hoàn toàn giống nhau.
Tiểu đạo sĩ liếc mắt nhìn hắn, cố gắng tự đi đến trước cánh cửa, cố sức lao ra ngoài, rồi lại từ cánh cửa bị đẩy ngã xuống dưới chân Ngao Khâm.
Ngao Khâm cúi mặt nhìn y, "Thượng đế cho ngươi ba mươi ngày, ba mươi ngày sau sẽ hành hình."
Đạo giả trên mặt đất không nói tiếng nào, hết sức chăm chú nhìn máu tươi dấp dính giữa các ngón tay mình, rồi đưa ngón tay lên miệng mút đến ngọt ngào.
"Mà người hành hình …. Là ta."
...
Bất giác đã về đến nhà. Ngao Khâm ôm tiểu đạo sĩ đến trước cửa phòng rồi dừng lại. Tiểu đạo sĩ xuống khỏi lòng hắn, chống khung cửa run rẩy bước vào phòng, "Là chỉ dụ của Thượng đế ?"
"Là ta chủ động xin lệnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!