Hi Di đi đến ngày thứ bảy, trời trong xanh quang đãng không mây. Đạo giả đau ốm trên giường đột nhiên đưa mắt trầm tĩnh rời khỏi muôn hoa đang khoe sắc ngoài cửa sổ, "Thời tiết tốt như vậy, thật muốn ra ngoài một chút."
Ngao Khâm nắm lấy tay y đặt vào lòng bàn tay mình, một lời mà hai ý, "Chẳng lẽ phải thuốc cho ngươi ngất đi thì ngươi mới không muốn đi nữa sao ?"
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, hạ mắt nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau, "Ta muốn đến trà trang trước đây ngồi một chút."
Ngao Khâm nói, "Chờ ngươi xuống giường đi lại được thì đi."
Tiểu đạo sĩ chậm rãi lật tay lại, để hai lòng bàn tay áp vào nhau, những ngón tay thon dài tinh thế siết lấy tay Ngao Khâm, "Trà ở nơi đó rất ngon, hoa lê cũng rất đẹp, ta muốn đi lần nữa. Sau này… sợ là không đến được."
Ngao Khâm không muốn nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, tầm mắt như đọng lại trên những ngón tay của người kia, rồi từng ngón tay mình cũng nhẹ nhàng gập lại, "Ngươi nha …
"
Chợt buông một tiếng thở dài, vài phần bất đắc dĩ, vài phần chìm đắm yêu thương.
Đạo giả bị Ngao Khâm ôm lên. Nhìn kiểu gì cũng là cố ý, nam nhân vốn thích khoa trương cầu kỳ như vậy, thế mà lại không thu xếp xe ngựa, không chuẩn bị kiệu liễn, cúi đầu làu bàu oán giận, "Không được mách với Hi Di là ta bắt nạt ngươi đấy." Đứng dậy cúi người lẳng lặng ôm tiểu đạo sĩ vào lòng, đĩnh đạc bước ra cửa, đi khắp đường lớn ngõ nhỏ mà không chút kiêng dè, bộ dáng mắt nhìn thẳng sải bước đường hoàng, hận không thể chiêu cáo thiên hạ , kêu gọi tất cả người trong thành vây lại xem mới vui.
Trà trang vẫn thanh tĩnh như trước, qua song cửa mở rộng nhìn ra hậu viện, căn phòng sạch sẽ sáng sủa không có lấy một người khách uống trà. Vậy mà trên mỗi mặt bàn gỗ đen như mực đều có một ấm trà nóng hổi mới pha, nghĩ chắc tiểu nhị cũng nhàn hạ, chỉ lo trốn sau sân ngủ gật, khách đến nếu muốn uống trà thì cứ việc tự mình rót.
Đạo giả thân thể yếu đuối không thể một mình ngồi trên băng ghế dài của trà trang, Ngao Khâm an vị bên cạnh y, vai kề vai, một tay chặn phía sau vững chãi đỡ lấy thắt lưng đạo giả.
Tiểu đạo sĩ ghé mặt tựa vào vai Ngao Khâm than thở, "Ngươi vẫn bá đạo như vậy."
Ngao Khâm không chút khách khí coi đó là lời khen mà nhận, "Nếu không bá đạo sao có thể giữ ngươi lại đây ?"
Lúc này đến phiên đạo giả thở dài, ánh mắt trong trẻo đến mức có thể phản chiếu cả lê hoa trắng như tuyết ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói, "Tháp kia, như sắp đổ rồi."
Đã nói là trước có thành, sau mới có tháp. Mà nay xem ra, thành này thực sự vì tháp mà sinh, dù đi đến đâu, đỉnh hàng ma tháp cao cao tăm tối vẫn phủ trên đỉnh đầu, ngước mắt là có thể nhìn thấy.
Ngao Khâm cười nhạt, hơi nghiêng người, cong ngón trỏ lướt qua mặt y, "Đừng nói bậy, một tòa tháp đang vững vàng như thế, sao dễ dàng đổ được."
Tiểu đạo sĩ ý thức đã mơ hồ còn gắng gượng nhìn vào mắt Ngao Khâm, "Nếu tháp đổ thì sẽ ra sao ?"
Sẽ ra sao ? Có thể trời long đất lở được sao ?
Ngao Khâm tránh khỏi tầm mắt của y, chuyên tâm nhấc ấm trà, tránh nặng tìm nhẹ đổi đề tài, "Không có chuyện gì là yên tâm ngủ ngon rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa."
Tiểu đạo sĩ không nói gì, nhìn theo con bướm màu xanh ngọc ngoài cửa sổ một hồi, ngoan ngoãn uống trà Ngao Khâm đưa lên, thật lâu sau mới mở miệng, "Ta trước đây có phải từng tới nơi này hay không ?"
Y nói đến không phải lần gần đây nhất hai người đến đây, mà là rất lâu rất lâu, hàng trăm năm về trước.
Ngao Khâm siết chặt thắt lưng y, chậm rãi gật đầu, "Ừ, đã tới."
"Cùng ngươi ?"
Ngoài cửa sổ gió gợn lên, hoa lê từ trên cành rơi lả tả, sáng trong như một trận tuyết rơi, phủ mờ đôi mắt.
"Không phải, là cùng "người kia"
"
"Ngươi có biết ?"
"Ta biết." Vì ta ở ngay phía sau các ngươi mà.
Đạo giả khi đó cũng đột ngột như bây giờ. Tiểu đạo sĩ trước nay vô dục vô cầu không biết vì sao nổi lên hứng thú, bỏ hết sách vở, kéo tay áo Đông viên chẳng buồn giải thích đi xuống phàm trần. Hành động tùy hứng bất chấp hậu quả như vậy, thật có vài phần giống tác phong của Ngao Khâm.
Hắn lẳng lặng đi theo sau họ, nhìn đạo giả dừng đụn mây ngoài thành nhỏ dưới chân núi Đông Sơn, cũng tòa thành này, đã nói dối là quê nhà của Đông Viên, cũng là nơi Ngao Khâm cùng đạo giả gặp nhau. Ngày đó đạo giả thực hưng phấn, bỏ qua cái giới luật mà mình vẫn giữ gìn, nắm chặt cổ tay Đông Viên, trên đường đi còn nói rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!