Khi Ngao Khâm vào phòng, đạo giả đã ngủ say. Có lẽ đem tất cả những điều tích tụ trong lòng nói hết ra cũng là một loại giải thoát. Đạo giả trong mộng hơi thở bình yên, thần thái an tường. Ngao Khâm đưa ngón tay chạm vào khóe mắt y, hơi dính chút ẩm ướt. Đạo sĩ ngốc, ngươi thoái lui mất rồi, trước kia ngươi chưa bao giờ khóc. Cho tới bây giờ, dù tới nông nỗi thần chí hoàn toàn biến mất không còn nhận ra hình người, ngươi cũng không rơi một giọt lệ. Khi đó ta thà rằng nhìn ngươi thất thanh gào khóc.
Hắn ngồi xuống bên đạo giả, trường kiếm quan trọng hơn cả tính mạng của y lẳng lặng nằm trên cạnh giường, muốn nâng lên nhìn cho kỹ, tay vươn tới một nửa lại thu về. Bên tai bỗng vang lên tiếng Hi Di quở trách, "Đông Viên tốt hơn ngươi nhiều. So với hắn, ngươi chẳng là gì hết."
Có lẽ vậy, có lẽ, đại khái, có thể … Là thế thì sao ?
Chỉ cần bây giờ người ngồi bên cạnh tiểu đạo sĩ là Ngao Khâm hắn thì tốt rồi.
Hắn cúi người dịch lại góc chăn cho tiểu đạo sĩ, đạo giả say giấc hoàn toàn không biết gì, mi gian vẫn kiền tịnh không nhiễm tục trần, trong veo tựa như một trang giấy trắng. Đạo sĩ ngốc, có đôi khi, vô tri cũng là một loại may mắn, ngươi hiểu không?
Đứng dậy đi ra ngoài, ngoài sân nắng chiều như lửa đỏ, chiếu lên những đóa hoa hồng càng thêm đỏ đến lóa mắt. Cảm thấy tựa như có ai đó nhìn hắn chăm chú từ phía sau, Ngao Khâm đột nhiêm xoay người, lại đối diện với đôi đồng tử đen như mực.
"Ngươi tỉnh ?"
Tiểu đạo sĩ tựa lên gối thành thật gật đầu, "Vừa mới tỉnh thôi."
Không lòng dạ nào đi truy cứu "vừa mới" là khi nào, lúc nãy ta còn đang cảm thán về cái vô tri của ngươi. Ngao Khâm nhìn đôi mắt thanh minh của y lại muốn thở dài, "Có gì muốn hỏi ta không ?"
Đạo giả trên giường bệnh đưa tầm mắt hướng đến kỷ trà, bên trên là mấy món điểm tâm tinh xảo mà Ngao Khâm đưa tới, "Khiến công tử phải lo lắng rồi."
"Không có gì." Ngao Khâm đuổi theo tầm mắt của y, bước một bước về bên cạnh y, "Chỉ cần bệnh của ngươi tốt lên là được."
Tiểu đạo sĩ nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi, "Bệnh của ta có thể tốt lên được sao ?" Thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, ân ẩn vài phần chán chường dửng dưng.
"Có thể tốt lên. Chỉ cần có Hi Di ở đây, bệnh khó chữa đến mấy y cũng chữa được." Ngao Khâm cũng thong dong như vậy nói cho y nghe, "Chắc y đi tìm thuốc cho ngươi. Tối đa nửa tháng, chắc chắn y sẽ chữa cho ngươi khỏe lại."
Ánh mắt tiểu đạo sĩ lặng lẽ dao động.
Ngao Khâm nhìn vào mắt y, từ từ ngồi xuống, "Nói cách khác, ta chỉ có thể giữ ngươi lại lâu nhất là nửa tháng thôi. Lấy năng lực của Hi Di, có lẽ chỉ năm ba ngày là mang được thuốc đến."
Đạo giả nghiêm mặt lắng nghe, vô bi vô hỉ, đợi hắn nói xong, sâu kín thở dài, "Các người rốt cuộc là ai ?"
"Ngươi nói xem ?" Ngao Khâm nhếch cao đuôi lông mày tinh tế quan sát sắc mặt y, đưa tay ra trước mặt y, cổ tay vừa cuộn biến ra một đóa hoa ánh sáng không màu, chậm rãi đưa tới trước mắt y, "Có lẽ là yêu quái không chừng". Chớp mắt mấy cái, nụ cười tà từ quả thật lộ ra vài phần yêu dị.
Phải hay không phải, hắn không thèm để ý, đạo giả cũng không để ý.
"Chả trách ngươi sống lẻ loi một mình mà chớp mắt lại có thể mang lên đầy một bàn đồ ăn ngon." Ngón tay y run run vươn ra chạm vào đóa hoa hắn đưa tới, đầu ngón tay vừa chạm vào, hoa tan thành sương khói, chỉ đụng đến bàn tay trống rỗng của hắn, đóa hoa mảnh mai tinh xảo kia quả nhiên là hư ảo không ngoài dự đoán. Đạo giả lại nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt hồng hào hơn một chút, "Có khi lại là tiên quân không chừng."
Ngao Khâm cũng cười theo y, dùng ánh mắt chỉ về phía trường kiếm bên cạnh, "Vậy ngươi cảm thấy "người kia" là gì ? Là tiên hay là yêu ?"
Y lắc đầu, biết tỏng cái bẫy của hắn, "Ngươi sẽ nói cho ta biết."
"Hắn tên Đông Viên."
"……." Đạo giả đang ung dung mỉm cười bỗng chốc im lặng, ngơ ngác ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn.
Thân hình nam nhân cao ngất đứng trong ánh chiều tà, giống như vừa sinh ra đã được định là sẽ đứng trên đỉnh chúng sinh, từng tiếng gằn lên đều vô cùng chí lý, "Tên hắn là Đông Viên."
"Đông …. Viên …" Y nhẹ giọng thì thầm tên của người kia, vài phần hoang mang vài phần hồi tưởng, tựa như hai chữ lộn xộn đó có thể xuyên qua luân hồi.
Ngao Khâm cúi đầu nhìn y, "Vừa rồi ta ở bên ngoài đã nghe thấy hết."
Tựa như một đứa nhỏ lạc đường, tiểu đạo sĩ níu lấy ống tay áo hắn hỏi, "Ta có gì tốt ?"
Hắn hạ thắt lưng, ngồi xuống bên y, dùng bàn tay vừa biến ra đóa hoa hư ảo thần kỳ vuốt ve khuôn mặt y, "Ngươi chỗ nào cũng không tốt."
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc nhìn hắn, hắn nhoẻn miêng cười với y, cầm lấy tay y đặt vào lòng bàn tay mình, hai bàn tay dán vào nhau, "Ta cũng chẳng có chỗ nào tốt. Hai chúng ta đụng nhau là vừa vặn."
Nói xong tự nở nụ cười, vỗ nhẹ khuôn mặt tiểu đạo sĩ, dịu dàng hạ một cái hôn lên má y. "Đây là quà đáp lễ, ngươi phải cảm ơn ta đã nói chuyện đó cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!