trans
Từ năm đó đến tận bây giờ, vô số lần trong đêm thâu vắng vẻ, đặt tay lên ngực tự vấn, cứ trôi qua như vậy không phải cũng rất tốt sao ? Cách nhau một chiếc bàn tròn cùng nhấm nháp chén trà, cười nói nhìn sóng Thiên Hà vỗ bờ từng đợt. Có lẽ giờ này hôm nay, vẫn có thể lén xuyên qua màn hơi nước lượn lờ ngắm nhìn mi mục thanh lãng của y, thi thoảng kinh ngạc bắt được một ý cười thoáng qua trong đôi mắt không màng danh lợi.
Ngao Cẩm đã từng hỏi qua như thế, ai ai cũng từng thở dài sau lưng hắn như vậy, dù là cao xa như Hi Di, khi thấy phương thiên họa kích máu chảy đầm đìa trên tay hắn, trên nét mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt vô dục vô cầu lạnh lùng bễ nghễ thiên hạ, lộ ra vài phần hoang mang.
Duy chỉ có mình hắn hiểu, nếu không như vậy, hắn đã không phải Ngao Khâm...
Ban đêm, khi trăng lên đến đỉnh, tiểu đạo sĩ mới tỉnh lại, xoa đôi mắt buồn ngủ giật mình nhìn hắn không hề nhúc nhích, vẫn giữ tư thế như lúc chạng vạng, "Có phải ta đè lên làm đau ngươi không ?"
Khóe miệng Ngao Khâm khẽ cong lên, ghé lại cọ vào khuôn mặt nóng bỏng của y, "Không đau, ta chỉ giận sao ngươi tỉnh sớm quá."
Y vì lo lắng, hơi gượng dậy, đưa tay phải xoa xoa lên ngực hắn, "Không biết sao lại vậy, không ngờ bần đạo lại ngủ mất." Nét mặt đầy tự trách.
Ngao Khâm cười càng thêm sâu, nắm lấy bàn tay y đang dán trên ngực trái của mình, đôi mắt như mặt hồ sâu thăm thẳm lặng lẽ lẩn khuất vài tia sáng âm u, "Ngoan, đừng nhúc nhích. Bằng không ngày mai nếu Hi Di hỏi, ta sẽ bảo với hắn là ngươi dụ dỗ ta."
Đạo sĩ ngẩn ngơ không mang theo nửa phần tà niệm, nghiêng đầu, ngơ ngác nghĩ, sau đó giật mình, khuôn mặt trắng bệch hít sâu kinh ngạc, vội vàng rút tay về nhảy xuống giường như bị rắn cắn.
Hai chân chưa kịp chạm đất đã bị Ngao Khâm kéo lại. Nam nhân tâm trạng vô cùng tốt kéo y vào lòng cười ha ha không ngớt, "Ngươi gấp cái gì ? Ta sẽ nói với Hi Di, không phải ngươi ép ta mà là chúng ta lưỡng tình tương duyệt."
Tiểu đạo sĩ xấu hổ giận dữ vùi đầu lẩn trốn sự phóng túng trêu đùa của hắn, hận không thể đập đầu vào tường mà chết cho xong.
Cười đủ mới dừng tay, dỗ dành kéo bả vai tiểu đạo sĩ, hai khuôn mặt kề sát nhau nhẹ nhàng nói, "Có đói bụng không ? Hi Di đã ngủ rồi, để ta mang chút đồ ngon đến."
Đạo giả mím môi, trợn tròn đôi mắt đen sóng sánh nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách, nhích nhích người lui về phía sau.
Ngao Khâm lại cười, thấy y càng nhích về sau lại càng ghé lại gần, một lùi một tiến, chuyển tuốt từ đầu bên này sang đầu bên kia chiếc giường. Tiểu đạo sĩ bị bức đến nóng nảy dựa sát vào chân tường, ánh mắt long lanh như nai con bị sói dồn đến mép vực. Ngao Khâm thở dài, đưa tay xoa mặt y, ấn 'chụt' một nụ hôn lên má y, "Đạo sĩ ngốc, ta ăn ngươi được sao ?"
Tiểu đạo sĩ đêm đó thực ngoan, Ngao Khâm nói, "Ngươi ngồi đây chờ, ta đi hâm canh hạt sen cho ngươi."
Y thực sự ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, tóc buông xõa, trên vai khoác hờ trường bào của Ngao Khâm, không vương chút tục trần, đáy mắt trong veo không vẩn đục. Trong căn phòng tối đen như mực, quanh người lại như phủ lờ mờ một tầng ánh sáng mỏng manh, rực rỡ trong veo, như trúc trong rừng như ngọc trong núi, như tôn giả trên bậc thờ như tiên quân trên đài sen.
Hơi thở lỗi nhịp, hắn bưng chén canh hạt sen vén mành cửa bước vào, tay hơi run lên, nửa chén canh sánh ra miệng bát...
Tiểu đạo sĩ tựa vào lòng hắn, giống như một con mèo con nuốt xuống nửa chén canh còn lại. Hắn mỹ mãn nhìn, cuối cùng tựa như chim ưng bắt mồi ngậm lấy đầu lưỡi hồng nhạt của y. Thật ngọt, so với đường phèn còn ngọt lành hơn, hương thơm so với canh hạt sen còn ngào ngạt hơn, ân ẩn vị chua chát của tâm sen còn chưa được trích ra.
Hắn chỉ cho đạo giả xem vầng trăng lưỡi liềm treo ngoài cửa sổ, một đường cong cong, tựa như hai đầu của chiếc thuyền, vừa vặn treo trên góc mái cong hướng lên trời của Hàng Ma Tháp. Thì ra đã là cuối tháng rồi, ba ngày nữa là mảnh trăng còn sót lại kia cũng sẽ bị trời đêm thăm thẳm nuốt hết. Mà khi đến đầu tháng, giữa sông ngân hà lại sáng trong vằng vặc một vành trăng non.
"Tiểu đạo sĩ, ngươi không được đi." Hắn đột nhiên mở miệng.
Đạo giả bởi không hiểu mà quay đầu nghi hoặc nhìn hắn. Ngao Khâm cười, cúi đầu hạ xuống một cái hôn lên môi y, hai vầng trán kề sát vào nhau, lời âu yếm miên man bất tận, "Không cần lo lắng, ta sẽ đối xử rất tốt với ngươi, thật đấy."
Lời thì thầm dịu dàng đến thế, vành tai, tóc mai chạm nhau gần đến thế. Tiểu đạo sĩ, ngươi xem, có phải ta đã bắt đầu giống 'người kia' một chút rồi không ? Ánh mắt luôn dịu dàng như nước của 'người kia', nụ cười mát lành như gió xuân của 'người kia' ?
Yên tâm đi, ta sẽ tốt hơn 'người kia' rất nhiều, tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần.
Đêm dài tĩnh mịch, Ngao Khâm nhìn vào mắt tiểu đạo sĩ, và cả bóng Hàng Ma Tháp in trong mắt y.
Khi Hi Di tới, Ngao Khâm đang ngồi trong phòng gảy đàn.
"Vô Nhai bị bênh." Tựa như bước chân vào phòng hắn là một chuyện vô cùng dơ bẩn, thượng tiên Hi Di băng thanh ngọc khiết chỉ đứng bên ngoài.
Ngao Khâm đốt huân hương, ngồi sau rèm che cẩn thận nghiên cứu cầm phổ, "Vậy sao ? Thế thì đi mời lang trung đi."
Hi Di cười nhạt, "Ngươi thấy lang trung tầm thường có thể chữa được loại bệnh này ?"
Ngao Khâm âm thầm giật mình, sớm biết cách một tấm rèm che chằng chịt sẽ không thấy được nét mặt Hi Di, thông minh cơ trí như mình, sao trước đây không nghĩ đến nhỉ ?
"Bị bệnh thì phải tìm lang trung, nếu không đợi đến lúc nguy kịch thì sẽ không kịp. Hay là, ngươi muốn trơ mắt nhìn y chết ? Hứ, Hi Di thượng tiên, tấm lòng từ bi của ngài đâu mất rồi ?" Hắn gần như có thể nghe thấy Hi Di siết chặt hai nắm tay, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!