Chương 10: (Vô Đề)

Ngày đó từng ở trên Hồng Lâu nghe ca cơ uyển chuyển hát rằng : [Chích đạo bất tương tư, tương tư lệnh nhân lão, kỉ phiên tế tư lượng, hoàn thị tương tư hảo.]

(Chỉ không nên tương tư, tương tư khiến ta già, cứ ngẫm qua ngẫm lại, vẫn là nên tương tư)

Một ca nữ nhỏ tuổi còn chưa đến đôi tám, tóc búi hai bên hoạt bát gọn gàng, dây đỏ tiên diễm quấn quanh búi tóc, đầu dây rủ xuống hai bên tai đeo hoa tai cũng một màu đỏ, một thân hồng quần tựa một đóa trà hoa. Thiếu nữ lay động đôi mắt sóng sánh nước, đem bốn câu ngắn ngủi hàm trong miệng mà hát đi hát lại, cùng tiếng phách thanh thúy, lời ca kiên định hát ra lại thấm đượm cảm giác khờ dại vô lo.

Khi đó liền nghĩ, nếu qua vài năm lại đến, đợi thiếu nữ lớn lên trở thành một cô gái mơ mộng biết yêu thương, không biết sẽ được nghe những ca từ như thế nào.

Cũng thật không ngờ, rất lâu sau đó quay lại nơi đây, cao giọng hát trong nội đường vẫn chỉ là một cô bé búi tóc hai bên, một thân hồng quần, má hồng phúng phính như quả mọng. Nàng cũng có một giọng hát thanh thúy hơn người, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khép mở, thực khách ngồi chật cả trước sảnh đường, tựa như hoa khôi quá quen chốn phong trần chậm rãi mở miệng, không xấu hổ không sợ hãi, không kiêu ngạo không nóng nảy, vững như núi Thái Sơn : [Chích đạo bất tương tư, tương tư lệnh nhân lão, kỉ phiên tế tư lượng, hoàn thị tương tư hảo.]

Mặc cho nhạc công phía sau mang tiếng hồ cầm gảy đến thê thiết bi ai, tiếng phách thanh thúy, hài đồng vẫn vô ưu vô lự. Một chút cũng không thay đổi.

Ngao Khâm ngồi trên lầu nhấp rượu nghe nàng hát, cho dù Hàng Ma Tháp cách đó không xa, thân tháp đen tuyền cao ngất ẩn trong mây, tựa như một thanh kiếm sắc đâm thằng lên bầu trời. Năm đó khi tháp này vừa mới dựng lên, hắn thường thích bay lên đỉnh tháp, ngồi trên góc mái cong nhìn xuống toàn thành. Tháp dựng ngay giữa thành, đường lớn ngõ nhỏ đan xen vào nhau, đều bắt đầu từ chân tháp mà trải ra, sau chín ngã rẽ mười tám đường quanh co, mọi nhánh phố lại quy về chân tháp, tựa như trăm sông về biển.

Khi ngồi trên tháp, dường như cái gì cũng không phải nghĩ, chỉ cần nhìn xuống dưới, ngắm vòm cầu cong cong, ngắm đào hồng liễu lục, ngắm người bán rong uể oải tựa dưới mái hiên …… nhìn chút chút mà đã qua được một ngày, có khi giật mình tỉnh lại, nhất thời lại không phân biệt được đang là chạng vạng của ngày hôm nay hay hôm nào.

Có một hôm Ngao Cẩm đến đây, đứng bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn, "Huynh ngồi trên tháp như vậy, không sợ sẽ đè lên y sao ?"

Biết rõ là nói vô căn cứ, về sau lại thực sự không bao giờ lên tháp nữa.

Tầm mắt chiếu xuống, dưới lầu dòng người qua lại như nước chảy, hai bóng người một trắng một xám như chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, thoắt cái đã biến mất, thoắt cái lại hiện ra. Nhìn bọn họ chen chen cọ cọ một lúc rốt cục cũng từ xa xa đến được dưới lầu, tiện tay lấy một quả mận trên bàn ném xuống, Ngao Khâm nhếch đuôi lông mày ghé vào cửa sổ nhìn xem, tiểu đạo sĩ áo xám không hề hay biết, vẫn đang kéo áo người khác hỏi han, Hi Di áo trắng ra tay nhanh như chớp, bắt được quả mận ngay trước khi nó rơi vào y, thuận tiện không quên nhíu mày hướng lên lầu trừng hắn một cái. Ngao Khâm nhếch miệng cười với người kia, người kia liền quay đầu, vỗ vỗ bả vai tiểu đạo sĩ, chỉ lên trên.

Tiểu đạo sĩ đưa tay che trán cố gắng nhìn lên trên, tựa như chưa từng nghĩ đến việc Ngao Khâm sẽ ra khỏi cửa, nhìn thấy Ngao Khâm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười đến mức hở nguyên cả hàm răng. Ngao Khâm vẫy tay với y, y gật đầu thật mạnh, lại đột nhiên chẳng thấy đâu nữa, lát sau nghe tiếng cầu thang gỗ vang lên tiếng 'bình bình' rung động. Tiểu đạo sĩ nha tiểu đạo sĩ, bất giác, nụ cười càng thêm sâu, tâm tình hiện tại cũng y như thời tiết nắng ấm ngoài kia.

Y từ lúc sáng sớm ra ngoài đến giờ đã không ngừng hoạt động, khi đến gần liền thấy trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Ngao Khâm kéo tay y để y ngồi xuống bên cạnh mình, cũng rất tự nhiên mà nâng tay áo giúp y thấm bớt mồ hôi, "Lên gấp gáp như vậy, sợ ta chạy mất sao ?"

Tiểu đạo sĩ hơi gạt ra, "Để ta tự lau."

Ngao Khâm không thèm để ý, giúp y đem từng giọt mồ hôi lau sạch mới dừng tay, lại săn sóc đem điểm tâm gọi từ trước đó gắp vào bát cho y, "Đói bụng rồi đúng không ? Nghỉ ngơi một chút rồi xuống cũng không muộn."

Tiểu đạo sĩ thấp giọng nói cảm ơn.

Nắng chiều hoàng hôn luôn luôn là đẹp nhất, sau những đám mây tía trùng trùng điệp điệp mông lung tỏa ra muôn vàn tia sáng lấp lánh kim quang, ngay cả bậc cửa sổ cũ kỹ cũng ánh lên như tỏa sáng, loang loáng tựa như mới phủ thêm được một tầng sơn. Những thẻ tre đã đọc nằm giữa những ngón tay, đầu ngón tay vuốt đến tận cùng, trơn tru không đình trệ. Đạo giả gần đây tinh thần không tốt lắm, chạng vạng sau khi về nhà, vừa cùng hắn đọc được một hai câu đã "rầm" một cái gục xuống vai hắn ngủ say sưa.

Ngao Khâm kéo y lại, để y dựa vào ngực mình. Tiểu đạo sĩ không hề nhận ra, tựa như con mèo nhỏ đưa mặt cọ cọ vào vạt áo hắn, không biết thấy được điều tốt đẹp gì trong giấc mộng, bên khóe môi hiện lên một nét cười, mi mục thanh tú như họa. Những ngón tay vốn trượt trên thẻ tre trong thoáng chốc mất phương hướng, một đường hướng xuống rồi vuốt lên cánh môi đỏ ửng, đụng chạm cẩn thận nhẹ nhàng còn chưa kịp bình tĩnh lại đã trở thành bồi hồi lưu luyến.

Vô Nhai, nhĩ thị sinh dã hữu nhai nhi tri dã vô nhai, với ta, tính mạng, danh lợi, phú quý đều là vô hạn, duy chỉ mình ngươi, kiếp trước kiếp này, cứ mãi mất đi.

"Còn có bảy ngày. Bảy ngày sau ta sẽ dẫn hắn đi, đến động phủ ở Linh Đài Sơn nơi ta ở." Tiên nhân đến vô ảnh đi vô tung đứng ở nơi xa xa ngoài cánh cửa, cũng không nhìn vào phòng, ráng chiều phủ xuống đôi mắt đen như hắc lưu ly mờ mờ ảo ảo, "Hắn sẽ đi theo ta tu đạo, có lẽ, ba trăm năm sau, hắn sẽ có thể trở lại bên sông ngân hà. Ngươi nói, vậy có được không ?"

Ngao Khâm không đáp lời, toàn tâm toàn ý ôm lấy đạo giả ngủ say, tay đặt trên bàn trà, canh hạt sen mới ăn một nửa đã nguội lạnh, nước canh trong veo phản chiếu làn khói mỏng lãng đãng giữa không trung.

Cũng như khi đến, Hi Di nhẹ nhàng mà rời đi.

"Hi Di, ngươi đánh giá chính mình quá cao hay là quá xem thường ta ?" Ngao Khâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa trống trơn. Ánh chiều tà còn sót lại trải khắp căn phòng, đọng lại trong đôi mắt người nam tử.

"Ưm …" Đạo sĩ trong lòng yếu ớt tỉnh dậy, đôi mắt nửa khép nửa mở mơ mơ màng màng nhìn lên, cảm giác ngái ngủ nồng đậm trên nét mặt.

Ngao Khâm nhẹ ngàng buông y, lấy ra một chiếc khăn ẩm cho y lau mặt, lúc tiểu đạo sĩ không kịp đẩy ra, lại đưa tay múc lấy một muôi canh nửa dỗ dành nửa cưỡng ép bắt y uống vào, "Ngủ ngon không ?"

"Có thấy "người kia" không ?"

"Người kia ?" Ánh mắt rời đi, y nghe lời nghiêm túc hồi tưởng, đến lúc nhìn lại, sắc mặt kinh ngạc, "Ta lần đầu tiên không có mơ thấy "người kia"."

"Vậy là tốt rồi." Ngao Khâm nở nụ cười, trấn an vỗ lên lưng đạo giả, để y tựa như con mèo nhỏ nằm trên ngực mình, "Ngủ thêm chút nữa đi, ngươi tìm "người đó" đã mệt mỏi lắm rồi."

"Ưm", tựa như sủng vật được thuần hóa dễ bảo, đạo giả nghiêng đầu, thuận theo áp mặt vào lòng Ngao Khâm, nhắm mắt lại, chỉ lát sau lại thành bộ dáng mỉm cười ngủ yên.

Chùm nắng cuối cùng khuất sau rặng núi phía tây, đêm buông xuống, trăng sáng chưa lên, không trung chói lóa từ từ bị mực nước đen huyền thấm đẫm. Tựa như đóa hoa hướng dương, nụ cười của Ngao Khâm cũng theo đó điêu tàn. Trong phòng ánh sáng ảm đạm, chỉ thấy lờ mờ hình dáng thân ghế chân bàn, tiếng cười nói nô đùa dày công tạo thành dần biến mất, không khí chết chóc nặng nề từ từ bao phủ. "Vụt…" Một tiếng khe khẽ, nửa cây nến giữa bàn tròn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh, cơn gió mát đầu hè nhè nhẹ lướt qua, ánh nến rung lên như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!