Chương 1: (Vô Đề)

Cuối xuân tháng ba, đầu tháng tư, mưa phùn rải rác. Một đêm nghe mưa đến bình minh, đầu đường thành nhỏ lại như trước có tiếng người bước vào, gương mặt xa lạ lai lai vãng vãng, dưới tán ô không mới không cũ, vẫn là một đôi mắt vô sân vô hận, tựa hồ đã sớm bàng quan trước tiết trời ẩm ướt khiến người ta mệt mỏi kia.

Hắn nâng tán ô bằng giấy dầu cũ kỹ cô linh đứng dưới cửa thành, ngoài cửa thành, khuất tầm mắt, mưa bụi đan vào nhau như khói phủ, cũng một bóng dáng cô linh.

Người dưới cửa thành đứng lặng, nhìn y từ phương xa chậm rãi mà đến, từ xa đến gần, từ mơ hồ đến rõ nét, trong tay cũng nắm một tán ô cũ kỹ nâu vàng. Lại gần thêm một chút, có thể thấy được vạt áo đạo bào của y bị mưa thấm ướt đẫm, tay áo thật rộng rủ tới tận đầu gối theo gió phất phơ.

Đi tới dưới cửa thành, tán ô trước mặt y nâng lên, một trận gió gào thét xẹt qua, bàn tay không bắt kịp, cán ô đảo một vòng, bọt nước vẩy tứ tung, giọt mưa từ bốn phía rơi trên gò má y, lạnh lẽo như băng, run rẩy uốn lượn chảy tới khóe môi, như hàng lệ, cắn răng nhẫn nhịn một đời, cuối cùng cũng bi thương chảy xuống.

" A..... Này.... Vô lượng thọ phật, bần đạo thất lễ." Đạo giả viễn lai vội vã không ngừng xoay người bồi tội, khuôn mặt gió thổi đến trắng bệch đỏ ửng lên như ráng chiều.

Giọt nước tùy ý rơi trên gò má y tạo dảm giác mát lạnh, Ngao Khâm nhìn y không chớp mắt, mục* như hàm châu, mũi như huyền đảm *, đôi môi hồng nhàn nhạt, phảng phất như cánh hoa đào ướt mưa.

Đạo giả hoảng hồn còn chưa kịp bình tĩnh lại thoáng ngẩng đầu, cũng như có như không đánh giá hắn, đôi mắt vẫn trong veo như trước, sáng tựa gương, không chút mảy may phản chiếu ánh mắt trêu ghẹo cùng khuôn mặt lạc mịch* của hắn, lại tìm không thấy một chút dấu vết của ngày xưa.

Kìm lòng không đậu đưa tay nắm lấy cổ tay người kia, chưa kịp xiết lại bàn tay tinh tế ấm áp đã bị y vội vã rút về.

"Thí chủ..." Giọng nói của y trầm nhẹ, thân hình vội vã lùi về sau nửa bước, tầm mắt dừng ở bàn tay hắn còn chưa kịp thu lại, đầu mày khóe mắt đều là vẻ đoan trọng* khiến người ta không thể khinh nhờn.

Chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi cũng là quá đủ, vẫn thanh mảnh như trước kia, ngón trỏ cùng ngón cái ôm lấy cổ tay y, giống như sợ phải buông ra. Ngao Khâm thu tay lại, cách màn mưa bụi lất phất trầm lặng nhìn y, khuôn mặt không thay đổi, dáng người không thay đổi , vô luận qua bao lâu, y vẫn là bộ dáng này tính nết này, giống như được sinh ra để đắc đạo, đầu mày khóe mắt tỏa ra luồng khí thanh khiết, vô cùng kiền tịnh*, đĩnh bạt * như trúc trong núi sâu, ôn nhuận như ngọc trong đá.

"Tại hạ Ngao Khâm, thất lễ." Nhẹ nhàng mở miệng, học theo bộ dáng vừa rồi của y khom lưng cúi đầu, vẫn như trước cảm thấy không yên, nhịn không được nhắm mắt lại, lập tức mở mắt ra, đạo giả vẫn đứng trước mặt, khuôn mặt vốn không giấu được tâm tư viết lên sự đề phòng cùng nghi hoặc. Thì ra không phải mơ cũng không phải ảo giác, y thật sự đã đến đây, không rõ là cảm giác gì, trong tim một mảnh tiêu điều.

Không gian trầm mặc bên tai truyền đến tiếng tí tách mưa rơi, hắn hạ thấp người hỏi: "Không biết đạo trưởng xưng hô thế nào ?"

Y kính cẩn hoàn lễ: "Bần đạo đạo hào Vô Nhai."

Vô Nhai. Thì ra ngay cả tục danh cũng chưa từng thay đổi, trong lòng lại một tầng gợn sóng, "Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai." (cuộc đời hữu hạn mà tri thức thì vô hạn)

Đạo giả thủ lễ gật đầu: "Đúng vậy," Như gặp tri âm, khóe miệng mỉm cười.

Vẫn khờ như thế.

Ngao Khâm cũng cười theo, đuôi lông mày hơi nhếch lên, vô tội mà nghịch ngợm như trẻ nhỏ: "Dã hữu nhai tùy vô nhai, thua rồi!" (lấy cái hữu hạn để theo đuổi cái vô hạn)

Đạo giả vẫn như trước đỏ mặt, có chút kinh ngạc, có chút kinh hoảng, sau đó khẽ giương miệng như là muốn nói gì. Hắn biết y muốn phản bác, cũng biết y sẽ không. Quả nhiên, cuối cũng đạo giả cũng chỉ cúi đầu, hai tay nắm cán ô, trong lời nói vương theo vài phần lạc mịch: "Quả thật là vậy."

Câu hỏi giống nhau, câu trả lời giống nhau, trêu đùa cùng bị trêu đùa giống nhau. Năm đó mỗi khi thấy y lộ ra biểu tình như vậy, trong lòng liền thấy sảng khoái, về sau mới hay, thì ra y để ý không phải vì mình đùa cợt, mà đơn thuần vì câu "Sinh hữu nhai, tri vô nhai" kia. Mỉa mai thay.

Ngao Khâm quét mắt nói: "Đạo trưởng thứ lỗi, tại hạ lại thất lễ."

Muốn cúi mình, y lại luống cuống tay chân ngăn lại: "Không không, thí chủ là vô ý thôi." Vượt lên nửa bước đứng trước mặt Ngao khâm, mặt ô dao động, những hạt mưa lạnh lẽo lại văng xuống.

Đạo giả không kịp xoay xở lại càng thêm hốt hoảng, vội vàng định lui lại, một chân giẫm xuống vũng nước phía sau, Ngao Khâm thuận thế bắt lấy cổ tay y, lòng bàn tay áp sát vào nhau, không để y đào thoát.

"Ta.... " Y vẫn như trước ăn nói vụng về, sắc mặt ửng hồng đến tận cổ, chiếc cằm đầy đặn như sắp chúi vào ngực.

Vẫn ngốc như xưa.

Khóe miệng tràn ra nét cười thản nhiên, Ngao Khâm nắm lấy cổ tay y, không giải thích gì mà một đường kéo y đi về phía trước : "Đạo trưởng đến đây để truyền đạo sao ?"

"Không, là tìm người."

"Tìm người ?"

"Ừm."

Chậm rãi hòa vào dòng người rộn ràng nhốn nháo, vòm cầu cong cong, bên bờ sông liễu rủ thướt tha phấn đào diễm lệ. Thành vốn xa xôi, phồn hoa không sánh được với nơi dưới chân thiên tử, nhưng cũng có hàng quán tiền trang mở dọc theo con phố. Dưới mái hiên có rãnh nước men theo viên ngói chảy thành dòng, có người bán rong chăm chỉ làm ăn cao giọng rao hàng.

Hắn với mọi thứ trong thành rõ như lòng bàn tay, một đường vừa đi vừa chỉ điểm, giơ tay chỉ vào một cửa hàng tơ lụa nói: "Khi trời quang, sẽ có một đạo nhân tới đây mở quán xem quẻ, ngay tại trước cửa hàng tơ lụa, cách hiệu thuốc không xa lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!