Chương 231: (Vô Đề)

Đêm Lan thành bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Những người bị đánh thức chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì tiếng nổ khủng khiếp khiến mọi người ở Lan Thành sợ hãi chết điếng. Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng gầm rú và tiếng cầu xin thần linh xoa dịu cơn giận, nhất thời vang lên khắp bầu trời Lan Thành.

Thần linh tức giận, giáng xuống tai họa.

Tiếp nối tiếng động khủng khiếp là lửa cháy dữ dội. Các thần linh nổi giận, phòng ốc nháy mắt biến thành đá vụn, cả người lẫn vật trong khoảnh khắc biến thành thịt nát. Toàn bộ Lan thành rối loạn, bất kể hoàng thân, quý tộc hay bá tánh bần dân đều hoảng hốt cả tay lẫn chân chạy ra khỏi nhà.

Trong sự hỗn loạn này, không ai chú ý tới một ngọn lửa đỏ bùng lên trên bầu trời. Cho dù có để ý, bọn họ cũng không biết đó là thứ gì, chẳng qua là một hình phạt khác của thần linh.

"Sát!!!!"

Tiếng giết chóc vang lên ở cổng thành, có người hét lên. "Người Yến quốc giết tới rồi! Người Yến quốc giết tới rồi!"

Trong sự mờ mịt, dường như trước mặt mỗi người đều có một người Yến quốc, như đồ tể giơ cao đao mổ. Ở bên trong Lan thành lúc này, đám người Hồ thường ngày kiêu ngạo về bản thân không còn chút sức phản kháng, bọn họ bị âm thanh oanh tạc dọa vỡ gan, bị thần linh trừng phạt bay mất linh hồn, chỉ muốn thoát khỏi địa ngục tu la càng sớm càng tốt.

Đại Chiến Lệ dẫn dắt tiểu đội xông vào Lan thành, phàm là người Hồ, đao hạ không lưu. Sát Hồ lệnh của Thiệu Vân An được hầu hết tướng sĩ biên quan ủng hộ. Toàn bộ người Hồ, cho dù là hài tử cũng biết cầm đao hóa thành ác ma đổ tể.

Tường thành thủ phủ bị nổ tung một mặt. Trong lúc hỗn loạn, Hổ ca cùng Đại Kim chở Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu lẻn vào trong cung điện, Tiểu Kim theo sát. Ba lão hổ xuất hiện không đưa tới bất kỳ công kích nào, ngoại trừ tăng thêm phần hoảng loạn nghiêm trọng. Đại Chiến Kiêu đã đánh giá quá cao tố chất tâm lý của đám hộ vệ cung điện. Tiếng bom oanh tạc, lửa bùng cháy theo sau, cộng thêm đạn tín hiệu màu đỏ, không chỉ khiến người bình thường sợ mất gan, mà nhóm hộ vệ còn tưởng rằng mình bị thần linh trừng phạt. Bọn họ biết Yến quốc có một loại đồ vật đáng sợ có thể nổ tung cả người lẫn vật thành thịt nát, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Hiện giờ nhìn thấy, dù có đoán được đó là thứ gì cũng đủ khiến bọn họ sợ tới mức tè ra quần. Thứ đồ đáng sợ này nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn họ, hành động duy nhất theo bản năng chính là chạy trốn.

Tiếng hổ gầm truyền tới, hầu như chỗ nào cũng có hổ, nơi nơi đều là mãnh thú. Đại Hãn Hồ quốc Đồ Triết Mộc cùng vương tử Hoa Bước được thủ vệ che chở chạy trốn ra ngoài cung. Trang phục cả hai quá chói mắt, trong ánh lửa giữa đêm, y phục trắng tinh nhanh chóng bị Hổ ca trói định.

"Ngao ngao...!"

Hổ ca dẫn đầu phóng về hướng nhóm người đang hoảng loạn bỏ chạy, Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy, Đại Chiến Kiêu theo sát cũng nhìn thấy. Cả hai người đều tiến hành nghiên cứu sâu về Hồ quốc, liếc mắt một cái có thể nhận thấy người đang được bảo vệ chính là Đồ Triết Mộc và Hoa Bước. Vương Thạch Tỉnh rút súng lục, để ngừa vạn nhất. Đại Chiến Kiêu tháo lựu đạn đeo bên hông ra. Tưởng Mạt Hi chỉ chế tạo ba quả lựu đạn, Đại Chiến Kiêu một quả, Vương Thạch Tỉnh một quả, và Đại Chiến Lệ một quả.

Đại Chiến Kiêu nín thở, đây là cơ hội duy nhất để sử dụng lựu đạn, cũng là lần đầu tiên y dùng lựu đạn, khẩn trương tới mức toát mồ hôi lạnh.

"Đoàng!"

Vương Thạch Tỉnh ra tay trước, quả lựu đạn bay qua, ba bốn người ngã xuống.

"A!!!"

Vương Thạch Tỉnh lần đầu tiên nhận ra, nam tử thét chói tai cũng có thể hù chết lão thử. Đại Chiến Kiêu hoàn hồn, theo vô số lần mô phỏng trước đó, y rút chốt, vững vàng ném lựu đạn về phía hai bóng trắng chưa bị giết. Lẫn trong tiếng bom nổ, tiếng súng bị che giấu. Vương Thạch Tỉnh nhờ Hổ ca mang hắn tới gần, hai mũi tên từ nỏ bắn vào đầu Đồ Triết Mộc cùng Hoa Bước, sau đó hướng Đại Chiến Kiêu hô to. "Đi!"

Tiếng gầm vang kéo dài, Hổ ca và Đại Kim mang theo Vương Thạch Tỉnh cùng Đại Chiến Kiêu nhanh chóng thoát ly khỏi đám hộ vệ trong cung, rút lui ra ngoài. Ô Chân công chúa tiếp ứng bên ngoài đã giết chết không biết bao nhiêu người Hồ chạy ra. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu thuận lợi thực hiện kế hoạch ám sát. Thủ vệ vương cung hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu, bản thân vốn dĩ đã ngu muội hơn người Hán, bây giờ đứng trước tình huống bất thường chỉ còn biết hành động theo bản năng.

Một quả pháo sáng màu xanh khác nổ tung, ba người mang theo thủ hạ chạy về hướng ngoại thành. Nhìn thấy đạn tín hiệu, Đại Chiến Lệ phát ra mệnh lệnh cuối cùng. Toàn bộ Lan thành vang vọng tiếng kêu. "Đại hãn đã chết, Hồ quốc diệt vong."

Đêm nay, cả Lan thành chìm trong biển lửa, một đội nhân mã rời khỏi Lan thành trước bình minh. Vương cung Hồ quốc bị cướp sạch tài sản không còn thứ gì. Vô số vàng bạc châu báu do bao thế hệ Đại Hãn Hồ quốc bỏ công sức tích lũy, bao gồm tất cả những thứ có giá trị trong quốc khố đều không còn. Đợi tới mấy ngày sau, người Hồ quốc trốn chạy mới thận trọng trở về Lan thành, nhìn thấy vương cung bị tàn phá, nhìn thấy thi thể Đại Hãn cùng vương tử cháy đen, tiếng khóc rung trời.

Nhưng điều này, trách ai đây?

***

"Ha ha ha, ha ha ha ha......"

Vĩnh Minh Đế chưa từng cười thoải mái đến vậy. Hồ quốc tiêu vong, Đồ Triết Mộc đã chết, vương tử cũng chết, ngay cả Kha Thấm Vương được chuộc về cũng bị thiêu chết. Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Lệ còn cướp sạch vương cung Hồ quốc. Đừng nói Vĩnh Minh Đế, ngay cả quân hậu cũng cười không thể khép miệng. Lần này cướp sạch tài bảo, chỉ tính riêng ngân lượng đã tới vài trăm vạn lượng, chứ đừng nói gì tới mặt khác.

"Thưởng! Trẫm muốn thưởng!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng, họa lớn trong lòng cứ như vậy biến mất. Đừng nói mười năm, thậm chí hai mươi năm Hồ quốc cũng không thể nào lấy lại khí thế như xưa. Vĩnh Minh Đế suy đoán, trải qua trận chiến này, không biết mấy năm nữa có còn quốc gia tên là Hồ Cáp Nhĩ quốc nữa không.

"Bất quá, Vương Thạch Tỉnh đi theo đội ngũ thâm nhập địch doanh, trẫm hoàn toàn không nghĩ tới."

Trải qua nỗi vui mừng như điên, Vĩnh Minh Đế cảm khái. Quân hậu hiểu rõ nói. "Hắn muốn tự mình kiếm danh vọng để xứng với Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh không tham lam quyền lực, thần thấy, hắn hành động như vậy là vì Thiệu Vân An. Hắn đã là quốc công, không bằng hoàng thượng ban cho hắn thêm cái danh hiệu tướng quân đi, tránh người khác lại nói hắn hưởng lây Thiệu Vân An.".

Truyện Linh Dị

"Trẫm nghe quân hậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!