Lúc sắp nghỉ học buổi chiều, Lý Diên Khánh bị Diêu Đỉnh gọi vào thư phòng.
Diêu Đỉnh mặt âm trầm, đặt giấy trắng viết câu đối trước mặt hắn:
- Đây là chữ ngươi viết đúng không! Ngón tay Diêu Đỉnh giống như ưng trảo gõ bàn một cái:
- Ta nhận ra chữ của ngươi!
- Là học sinh viết. Lý Diên Khánh thừa nhận.
- Câu đối này là ngươi chép từ đâu?
Lý Diên Khánh cúi đầu nói:
- Là học sinh ngẫu nhiên ngộ được.
- Trên câu đối này có vài cuốn sách, Thượng Thư, Dịch Kinh, Ly Tao, Trang Tử, ngươi đều đọc qua sao? Ánh mắt sắc bén của Diêu Đỉnh nhìn chằm chằm hắn.
- Học sinh đều đã đọc qua.
- Mỗi quyển sách đều viết hai câu cho ta.
Lý Diên Khánh quả thực nói thật, phụ thân mượn cho hắn một đống sách, những sách này đều có, bị hắn đọc quen thuộc, hắn nâng bút viết hai câu trong bốn cuốn sách.
- Đọc Tiêu Dao Du Trang Tử cho ta nghe! Đây là một bài văn Diêu Đỉnh thích nhất, y quyết định thử Lý Diên Khánh tới cùng.
- Bắc minh hữu ngư, kỳ danh viết côn.
Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã; hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng.
Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã…(Biển Bắc có con cá gọi là cá côn mình dài không biết mấy ngàn dặm.
Nó biến thành con chim gọi là chim bằng lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời)Giọng Lý Diên Khánh trầm bổng du dương đọc một hơi ra, một chữ không sai.
Diêu Đỉnh lại để hắn đọc Ly Tao, Lý Diên Khánh vẫn đọc không sai một chữ, lúc này y mới tin tưởng Lý Diên Khánh tuyệt đối không nói ngoa, nhưng mặt Diêu Đỉnh vẫn không biểu tình, lạnh lùng hỏi:
- Là ai nói cho ngươi, chỗ ta có câu đối trống không?
- Lúc học sinh đi nhà xí ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, cửa sổ sư phụ chưa đóng. Diêu Đỉnh nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực từ bên ngoài cửa sổ có thể trông thấy câu đối giấy trắng trên tường, y lại nghiêm túc hỏi:
- Tại sao ngươi lại tự tiện vào trong phòng của ta?
Lý Diên Khánh chần chờ một chút nói:
- Học sinh trông thấy hoành phi, liền nghĩ tới câu đối này, nhất thời ngứa tay khó nhịn, liền muốn viết tặng cho sư phụ.
- Tặng cho ta? Diêu Đỉnh mở to hai mắt nhìn.
- Học sinh biết sai rồi! Diêu Đỉnh trừng mắt với hắn một hồi lâu, rốt cuộc mới gật đầu:
- Đã biết sai rồi, đưa tay ra! Lý Diên Khánh xòe bàn tay ra, Diêu Đỉnh rút roi trúc đánh mạnh vào bàn tay hắn ba roi, lúc này mới nói:
- Lần trước Vương Quý bị ta quất mười roi, ngươi biết vì sao không?
- Học sinh không biết!
- Ba roi là vì hắn tự tiện tiến vào thư phòng của tôi, mà bảy roi kia là giáo huấn hắn nói dối, điểm này ngươi thành thật hơn hắn, cho nên liền miễn đi bảy roi. Lý Diên Khánh thầm kêu một tiếng may mắn, hắn vội vàng cúi đầu xuống:
- Lần sau học sinh không dám nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!