Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Bên ngoài biệt thự họ Chu đang có đầy cảnh sát. Dù sao nơi này chính là hiện trường vụ án, nay lại có phát hiện mới, tất nhiên sẽ có rất nhiều cảnh sát tập trung lại đây.
Tài xế xe taxi thả Lương Xuyên xuống chỗ này, có chút buồn bực nói:
"Đây không phải là nơi bán đá điêu khắc sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ừ."
Lương Xuyên trả tiền rồi xuống xe.
"Cố vấn Lương."
Tần Đào đã chờ sẵn ở ngoài rồi.
Lương Xuyên gật gật đầu ý bảo cô đưa mình vào bên trong.
Lương Xuyên bước vào cửa, lúc đi ngang qua sảnh triển lãm có nhìn mấy món đồ được trưng bày dọc theo sảnh này. Hắn đã không còn nhìn thấy vài thứ khác lạ quanh quẩn bên những tượng điêu khắc tứ chi người nữa. Hơn nữa, không khí lần này dường như cũng nhẹ nhõm hơn so với lúc trước nhiều, không còn áp lực như lần trước hắn tới.
Dường như người chủ của chúng đã chết, cho nên mấy thứ kia cũng được tự do.
Người bình thường nhìn thấy nơi này có người chết, hiện tại lại có nhiều cảnh sát như vậy có thể cho rằng đây là nơi xúi quẩy. Thế nhưng Lương Xuyên lại có cái nhìn khác bọn họ.
Mọi người vẫn thường hay nói về phong thủy. Nhưng với thầy phong thủy mà nói thì phong thủy đơn giản chỉ là chỗ này phù hợp cho người sống ở hay cho người chết ở mà thôi. Lương Xuyên không phải là thầy phong thủy, cũng không biết bí thuật phong thủy gì gì đó nhưng ít ra hắn vẫn cảm giác được nơi này không phù hợp cho hắn sinh sống. Ở khía cạnh này, có lẽ phán định của hắn còn trực tiếp và chuẩn xác hơn thầy phong thủy phán nhiều.
Chủ nhân của biệt thự họ Chu và đám đệ tử, công nhân ở trong một loạt biệt thự nhỏ nằm ở phía sau cùng. Kỳ thật vị trí khu này không tính là đắc địa, thậm chí có thể coi là vùng ngoại thành xa xôi, cho nên đất đai không tính là quá đắt.
Đương nhiên, chỉ có một nhóm nhỏ đại chúng yêu thích nghệ thuật điêu khắc này. Những người thật sự yêu thích, muốn mua, muốn ngắm nhìn thì sẽ không quan tâm chút khoảng cách ấy. Cho nên nơi này có mở ngay trung tâm chợ hay khu vực náo nhiệt nào đó cũng không khác nhau nhiều.
"Cố vấn Lương, hai cha con Chu Quang Tông và Chu Thần Dương đều ở cùng một tòa biệt thự." Tần Đào giới thiệu đại khái tình huống cho Lương Xuyên nghe, "Lúc chúng tôi tiến hành điều tra qua di vật của người chết mới phát hiện ra cửa ngầm. Chúng tôi cũng đã hỏi qua mấy thợ thầy và đám học trò điêu khắc Chu Môn nhưng không có ai biết cả.
Đại khái xem ra chuyện về cửa ngầm này chỉ có cha con người chết kia biết rõ."
Lương Xuyên không nói gì, vượt qua dây cảnh giới đi vào, rồi đi thẳng lên lầu hai. Phòng ngủ của hai cha con kia đều trên lầu hai này, một phía Bắc, một phía Nam. Phòng ốc tương đối rộng rãi.
Nơi Lương Xuyên đi vào là phòng ngủ của Chu Quang Tông. Lúc này Ngô Đại Hải vẫn ngồi trong đó. Anh ta đang gối tay ngủ một giấc, nhìn đầy mỏi mệt. Mấy cấp dưới cũng không quấy rầy anh chợp mắt trong chốc lát.
Ngô Đại Hải đã hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ. Đáng tiếc, hung thủ mà anh đang muốn tìm bắt có lẽ vẫn đang còn quét dọn vệ sinh trong cửa hàng của Lương Xuyên.
"Đội trưởng Ngô, cố vấn Lương đã đến." Tôn Kiến Quốc ở bên cạnh lên tiếng.
Ngô Đại Hải mở mắt ra, ngáp một cái, sau đó ngoắc tay gọi Lương Xuyên tới đây. Anh ta dụi dụi mắt rồi chỉ vào vách tường đối diện nói, "Đẩy ra."
Hai nhân viên cảnh sát đi tới bắt đầu đẩy bức tường.
Rất nhanh,
Trên vách tường xuất hiện vết nứt, sau đó cả vách tường này bị đẩy ra, để lộ một khoảng trống phía sau.
"Vốn dĩ chỗ này là giá sách." Ngô Đại Hải giải thích, "Trong lúc tìm tòi phòng ngủ của người chết, phát hiện dưới giá sách có dấu vết dịch chuyển, men theo đó tìm được cánh cửa ngầm này. Còn về phần bên trong này, tự cậu vào mà xem."
Bên trong cánh cửa là một khoảng không hẹp dài nhưng có lắp bóng đèn. Một nhân viên cảnh sát bật đèn lên, ánh đèn lờ mờ nhưng vẫn đủ nhìn rõ đồ đạc bên trong.
Lúc Lương Xuyên bước vào, ánh mắt như bị đóng đinh lại.
Trong phòng tối là một pho tượng điêu khắc một người. Đây là lần đầu tiên Lương Xuyên nhìn thấy được một pho tượng người được điêu khắc hoàn chỉnh trong điêu khắc Chu Môn này. Trong sảnh triển lãm của điêu khắc Chu Môn chỉ trưng bày các bộ phận điêu khắc "tay" hoặc "chân" cùng với các bộ phận tứ chi khác, chưa từng có món điêu khắc hình người hoàn chỉnh trong đó. Không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy một pho tượng trong này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!