Chương 3: Nghe người chết trăn trối

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Sau khi nghe cậu bé nói, mọi người đều im lặng. Bầu không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. Tôn Kiến Quốc phản ứng đầu tiên, giả bộ giành lấy cậu bé từ ngực mẹ nó để đánh đòn.

"Thằng nhóc này, con nghĩ cái gì trong đầu mà dám ăn nói bậy bạ như vậy thế hả?! Cái đồ lì lợm này!"

Mẹ thằng nhóc biết chồng mình nóng tính, sợ anh ấy đánh thật nên ôm chặt lấy con, không dám đưa sang.

Thế là hai vợ chồng giằng co với nhau.

"Tôn Kiến Quốc, cậu làm cái gì thế?"

Anh Ngô mập nghiêm giọng quát to.

"Cậu là một cảnh sát nhân dân. Nhìn cậu đi, định bạo lực gia đình à?"

Thật ra Tôn Kiến Quốc cũng không định đánh đòn cậu bé thật. Đối với anh, thằng bé chỉ đang nói nhăng nói cuội mà thôi. Hơn nữa, trong khoảnh khắc ấy, chính bản thân anh cũng bị dọa giật mình vì lời của con trai.

Trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, người ta sẽ dễ có hành vi mất kiểm soát.

"Xin lỗi anh, đội trưởng Ngô." Tôn Kiến Quốc cúi đầu, thở hồng hộc, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía giường.

"Hay là anh chuyển ảnh thờ khỏi phòng khách đi. Có phải thằng nhóc này luôn được ông, bà nội ẵm bồng từ nhỏ không?" Đúng lúc này, Lương Xuyên lại mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, do vợ chồng chị bận quá, nên hay nhờ ông bà nội chăm sóc thằng bé từ nhỏ." Người mẹ trả lời.

"Chẳng trách!

Để ảnh thờ của người đã khuất trong phòng khách có thể dễ dàng tạo thành ám chỉ tâm lý trong lòng cậu bé. Hơn nữa, trẻ em có thể tiếp nhận thông tin từ nhiều nguồn khác nhau nên mong hai anh, chị cố nén bi thương, đừng tỏ vẻ quá đau đớn trước mặt cháu nó.

Ông nội của nó đã đi, dù cháu nó chưa hiểu gì nhiều, nhưng cũng biết rằng chết chóc là một chuyện rất khủng khiếp, nên bản thân nó cũng tự ảo tưởng ra nhiều chuyện.

Cái này phải để ý kỹ, không thì cháu nó sẽ có nguy cơ gặp vấn đề tâm lý đấy.Tôi biết rồi, cố vấn Lương. Cảm ơn cậu nhé!

"Tôn Kiến Quốc nói với Lương Xuyên. Sau đó, mọi người cùng ngồi dùng cơm tối. Có thể do chuyện vừa rồi nên bầu không khí giữa bữa cơm có vẻ ngượng ngập. Ăn cơm xong, anh Ngô mập cũng không nán lại lâu, mà cùng Lương Xuyên đi ra khỏi khu phố."Mẹ nó, xui thật!

"Anh Ngô mập phun một bãi nước bọt xuống đất, rồi đưa một điếu thuốc cho Lương Xuyên:"Nhóc Xuyên, điều em vừa nói là thật à?Cái gì cơ?

"Dường như Lương Xuyên không hiểu câu hỏi vừa rồi."Là chuyện thằng bé kia ấy, có thật là do nó tự tưởng tượng ra hay không?

"Có vẻ như anh Ngô mập cực kỳ muốn biết rõ vấn đề này. Thật ra, phỏng chừng ai ở trong tình huống vừa rồi cũng sẽ bất giác nảy ra nhiều suy đoán về chuyện này."Vậy anh muốn em giải thích cái gì nữa?

"Lương Xuyên cười nhẹ, châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhả một làn khói ra:"Hay là em nên giải thích là do cháu nó còn nhỏ, khí tiên thiên vẫn còn nên có khả năng trông thấy những thứ dơ bẩn đây?

"Anh Ngô mập lắc đầu một cách mỉa mai. Thân là cảnh sát, anh khó mà tin tưởng những lý do sặc mùi mê tín như thế này."Đại Hải, anh có sợ quỷ không?

"Lương Xuyên bất ngờ hỏi một câu."Cái gì?

"Ngô Đại Hải sững sốt trong giây lát, rồi lấy ví tiền ra. Anh Ngô mập móc thẻ ngành đính kèm quốc huy sáng lấp lánh ra, quơ quơ trước mặt Lương Xuyên:"Có thứ này, anh đây vạn tà bất xâm.

"Hai người cùng nhau đi tới bên cạnh xe rồi leo lên."Nhóc Xuyên, thật ra anh muốn biết, rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì trong mấy năm nay thế?

"Anh Ngô mập nhìn Lương Xuyên rất đỗi chân thành. Lương Xuyên không trả lời. Anh Ngô mập không bao giờ làm người khác khó chịu, nên nhanh chóng lái xe chở Lương Xuyên về lại tiệm vàng mã. Lúc này, cả khu phố đã có điện trở lại, mấy quán thịt nướng mở đèn đuốc sáng choang."Vào ngồi chơi một chút không anh?

"Lương Xuyên dừng ngay cửa, hỏi anh Ngô mập."Được rồi, lần sau đi." anh Ngô mập thật sự không hề muốn ghé vào tiệm vàng mã trước khi đi ngủ vì muốn có một giấc ngủ ngon lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!