Chương 13: Vaccine Phòng Bệnh

Tiêu Tê bị đội nồi dính bệnh sida trở mình trong giấc mộng, vừa vặn tiến vào trong lồng ngực Tây Tư Diên vừa trở về ngồi xuống, Khỉ Ốm vừa thấy chuyện xảy ra thì cười đến tỉnh cả ngủ, gã xoa xoa khuôn mặt cười đến biến dạng không có ý tốt thì thầm với Tây Tư Diên: "mai Tiêu Tê tỉnh lại kiểu gì cũng phải đập chết ông."

"Nếu anh ta biết chuyện này tôi đập ông trước."

Xung quanh không ít người chỉ trỏ Tây Tư Diên xì xào bàn tán, vẻ ngoài tóc bạc mắt xanh của anh vốn đã khiến người ta chú ý, hiện tại lại càng thêm thu hút ánh nhìn trở thành tâm điểm của mọi người.

"Tôi ngủ một lát, ông canh gác đi." Anh nói với Khỉ Ốm, "Mấy thằng ở góc ba giờ kia muốn ra tay với chúng ta lâu rồi, giờ nhìn như bỏ qua nhưng ông vẫn nên để ý chút."

"Không thành vấn đề." Khỉ Ốm vỗ ngực một cách đáng tin, rồi đẩy Lâm Hổ vào trong lòng Lưu Huy.

Gần tới năm giờ sắc mặt Tiêu Tê cuối cùng cũng dịu lại, hắn mở hai con mắt liền nhận ra mình được Tây Tư Diên ôm trước ngực, hắn vừa vui sướng vừa ngại ngùng nói: "Cậu tốt quá."

Tốt cái gì mà tốt, đêm qua cậu ta nói anh bị HIV đấy, Khỉ Ốm ngồi một mình không có ai tám chuyện liền trêu chọc Tiêu Tê, "Nó thì có gì tốt, lúc nhỏ quen chăm sóc em trai em gái rồi chứ thật ra ghét mấy chuyện phiền phức lắm.

Lúc trước ở ký túc xá cũng là tôi, Lưu Huy với lão Trương nhường nhịn, nhìn thì lạnh lùng chứ quen rồi mới biết nó chó thế nào.

Người tốt thật sự mới là tôi đây này...! Chiếm chỗ, điểm danh, mua cơm, giặt quần áo...! Haizzz, nhưng đáng tiếc bao nhiêu năm như vậy mà không quen được một cô bạn gái."

"Không đến nỗi thế đi, cậu có thích cô gái nào không?"

"Giờ chưa có, tiêu chuẩn của anh Khỉ nhà anh hơi bị cao đấy." Khỉ Ốm sán lại, nếu Tiêu Tê đã tỉnh cũng không tiện ngả lên người Tây Tư Diên nữa, hắn đứng dậy dịch đến bên cạnh Khỉ Ốm nghe gã nói chuyện, "Có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng, tôi không thiển cận như vậy, cũng không cần phải dịu dàng hiền thục, tôi thích kiểu con gái độc lập tự tin, lạc quan rộng rãi, khi nấu cơm sẽ nở nụ cười ngọt ngào, vừa nhìn thấy cô ấy tâm trạng liền trở nên tốt đẹp."

Gã đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, Tiêu Tê rất muốn hỏi điểm mấu chốt là là cậu có yêu cầu gì với chiều cao của bạn gái tương lai không, nhưng vì an toàn bản thân cuối cùng hắn vẫn không làm ra cái chuyện đáng đánh như vậy.

"Ôi chao, anh nhìn xem, em gái kia không tệ nhỉ." Khỉ Ốm đột nhiên nâng cằm hẩy hẩy về phía xa, Tiêu Tê cũng nhìn sang, "Em nào?"

"Cái cô mặt tròn mặc váy màu xanh lam ý, cầm notebook viết thứ gì đó...! Hình như là nhân viên công tác của bệnh viện đang kiểm tra danh sách nhữn người an toàn, vậy có phải lát nữa cô ấy sẽ sang bên chúng ta không?"

"Đúng rồi...! Có cần đánh thức mọi người không?"

"Ngoại trừ Lâm Hổ! Lúc ngủ là nó đáng yêu nhất...! Đúng rồi, tuổi nó uống thuốc ngủ sẽ gây hại cho cơ thể đúng không?"

"..."

Ước chừng một phút sau, hai cô gái trẻ và một cậu thanh niên đi tới trước mặt họ, Khỉ Ốm rất thích cô gái đang nghiêm túc đứng đắn, giọng điệu không chút chập trùng hỏi: "Họ tên."

Khỉ Ốm ấn đầu Lưu Huy đang muốn mở miệng xuống, bắt chước kiểu giọng gợi cảm của Tiêu Tê nói: "Tôn

- Bằng

- Phi ~" gã thành công thu hút được ánh mắt của cô hái đang cầm bút ghi chép, "An toàn...! Còn anh?"

"Lưu Huy, đứa trẻ này tên là Lâm Hổ."

Lâm Hổ đói bụng, tủi thân cấu véo quần áo của Lưu Huy, cô gái thấy cả nhóm người ai cũng sạch sẽ chỉ có đứa bé này là bẩn thỉu như vừa đào từ trong hố ra nên có chút nghi ngờ, cô giao danh sách cho cô gái bên cạnh, ngồi xổm xuống cố gắng bắt chuyện với Lâm Hổ, "Em trai, nói chuyện với chị được không?".

Truyện Bách Hợp

Khỉ Ốm ở bên cạnh nhìn đến xanh cả mắt, nói chuyện với tui nè! Tui cũng là em trai nhỏ đáng yêu đóa!!

Lưu Huy sờ sờ tóc Lâm Hổ, "Mèo con, gọi chị đi." Lâm Hổ nhìn liếc mắt nhìn cô, lắc đầu mạnh như đang lắc trống bỏi, "Chị này không phải chị của em, chị của em đâu?"

"Sao chị này lại không phải chị của em, chị của em có mấy con mắt có mấy cái miệng."

"A..." Lâm Hổ nâng ngón tay ôm đầu, "Hai con mắt, một cái miệng!" "Đúng rồi ~ vậy em xem chị này có mấy mắt mấy miệng?" Lâm Hổ trợn tròn cặp mắt lấy ngón tay trỏ đếm số, "Hai con mắt...! Một cái miệng!" "Vậy có phải là chị của em không?"

"Phải!!" Lâm Hổ hoan hô vươn tay muốn ôm.

Cô gái: "..." Cô ôm tâm trạng vi diệu mà đón lấy Lâm Hổ, ôm dỗ một hồi lại dùng ánh mắt hỏi Lưy Huy chuyện đứa bé hơn mười tuổi này là sao, Lưu Huy bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu, khẩu hình miệng nói ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!