Chương 6: Dạy dỗ ngày đầu tiên

Cẳng chân được quấn một lớp băng gạc dày, thịt bị xé rách không có cách nào may lại. Lật Thế cả buổi tối đau đớn chẳng thể chợp mắt, khóc suốt một ngày một đêm, cổ họng đau đến chẳng thể phát ra tiếng.

Bạch Giang Xuyên so với khúc gỗ lạnh lẽo chả khác là bao, hắn từ đầu đến cuối không an ủi cô một câu, thậm chí không cho phép cô lên giường. Bắt ép Lật Thế quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, nghe hắn nói từ nay về sau cô phải quỳ ở nơi này thường xuyên.

Cô không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì.

"Tiểu Lật Thế, nếu em cứ muốn khóc, vậy cứ tiếp tục. Tôi chỉ cho em bảy tiếng nghĩ ngơi, sáng mai phải học cách trở thành Bin Laden thứ hai cho tôi.

Hắn ngồi trên giường cong eo, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, ý cười lạnh nhạt.

Bin Laden thứ hai... chính là chó của hắn.

Lật Thế khuất nhục cúi đầu không ngừng khụt khịt mũi, lôi kéo hắn nghẹn ngào nói:

"Tôi... tôi biết mình không nên chạy trốn, có thể không đối xử với tôi như vậy có được không?"

Hắn cũng không đáp lại, chỉ leo lên giường nhắm mắt lại đi ngủ, cả cơ thể thoải mái ngã vào chiếc giường lớn mềm mại.

Bị hắn lơ đi, đầu gối Lật Thế quỳ đến không còn cảm giác, cuối cùng chống đỡ không nổi, cả người cuộn tròn trên nền nhà lạnh lẽo thiếp đi.

Bạch Giang Xuyên thực sự tàn nhẫn, ngay cả chăn cũng không cho cô.

Đột nhiên một ly nước lạnh từ trên đỉnh đầu xối xuống, cô không kịp đề phòng bị sặc, nhanh chóng giật mình tỉnh dậy.

Ngầng đầu liền nhìn thấy hắn lạnh lùng đem nước trong ly đổ xuống hết.

"Tôi đã nói, chỉ cho em bảy tiếng đồng hồ. Làm chó của tôi thì phải nghe lời, không thể kém hơn Bin Laden được."

Cô lau nước lạnh lẽo trên mặt, bị sặc đến thở hỗn hển.

"Quỳ lên"

Lật Thế trì hoãn hai giây, mới chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, quỳ trên mặt đất, đầu gối ngay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn..

Bạch Giang Xuyên ngồi trên mép giường chống hai chân, hai mắt hẹp dài lộ rõ vẻ gian xảo, vươn tay ra trước mắt cô.

"Bắt tay!"

Lật Thế trong phút chốc xấu hổ, tức giận đến đỏ mặt.

"Muốn ăn tát?"

Hắn đột nhiên giơ tay ra, giả bộ hướng mặt cô tát xuống, Lật Thế khóc sướt mướt vội vàng che mặt lại, mà Bạch Giang Xuyên cũng chỉ dọa chơi.

"Hiện tại biết nghe lời chưa?"

Lật Thế sợ hãi, cả người đều run rẩy, hắn lại một lần nữa đưa tay ra trước mặt cô, nói ra mệnh lệnh, "Bắt tay."

Lúc này, cô run rẩy đưa tay lên, đặt trong lòng bàn tay to rộng của nam nhân.

"Thật ngoan."

Bạch Giang Xuyên xoa đầu nàng, kéo ngăn tủ đầu giường ra, bên trong chứa rất nhiều đồ ăn vật, chính xác nói, là đồ ăn vặt dành cho chó.

Hắn lấy ra cái bánh nhìn như bánh quy, đưa tới bên miệng cô, "Ăn."

Nước mắt gần như không thể khống chế được rơi xuống, vươn đầu lưỡi, chậm rãi đem bánh quy đưa vào trong miệng, miếng bánh tanh gần như không thể nuốt nổi, trong miệng nhai thức ăn chó, hai sườn mặt bị căng phòng lên, giống như đang nhai sáp.

Nam nhân xoa đỉnh đầu mềm mại của cô nói, "Hôm nay còn chưa dập đầu với chủ nhân đâu, hiện tại làm cho anh nhìn xem, mỗi ngày tiểu Lật Thế đều phải học đem tự tôn chính mình hạ thấp xuống, như vậy về sau sẽ không xấu hổ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!