Chương 41: (Vô Đề)

Tư Đồ Phong tâm tình phức tạp nhìn tướng quân cùng Trần Diêm hai người ngồi xếp bằng câu cổ đánh nhau trên đất.

Tướng quân:

"Dám giấu đồ của lão tử?! Muốn ăn đòn sao?!"

Trần Diêm:

"Cái gì giấu?! Ta là giúp ngươi bảo quản!"

"Bảo quản cái rắm! Thư ngốc của lão tử thiếu chút nữa bỏ chạy rồi!"

"Người chạy rồi ngươi sẽ không đoạt về sao? Da mặt ngươi dày như vậy… A! Tay trật khớp!"

Tư Đồ Phong: …

Tính toán một chút, Tư Đồ Phong nghĩ, hỗn tiểu tử này từ nhỏ đã bướng bỉnh, làm gì nghe người ta khuyên, huống chi người kia đã dính vào trong tim hắn, có khoét cũng khoét không được.

Theo hắn đi.

Tư Đồ Phong lười xem hai người đánh nhau, cảm thấy còn không bằng đi chuồng ngựa, xem ngựa phi trên đường còn hay hơn nhiều.

Hắn đi mấy bước, liền quay đầu lại nhìn Trần Diêm bị tướng quân câu cổ siết, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn hiện lên một chút ý cười.

Nhị muội, A Việt có người ở cạnh rồi……

Tướng quân cùng Trần Diêm đánh đến đầu đầy mồ hôi, hai người co quắp trên mặt đất thở hổn hển.

Trần Diêm:

"Thấy sắc vong nghĩa…"

Tướng quân: Có ý kiến gì?

"Ngươi cũng thật là không biết xấu hổ." Trần Diêm xoa cánh tay ngồi xuống,

"Bất quá, người thân mến của ngươi gần đây thanh danh không được tốt, dọc theo đường đi ta nghe được không ít người mắng y, lời khó nghe nào cũng khó…"

Mặt tướng quân trầm như nước.

Lý Trường Tự chết rồi, nhưng vì hắn mà để lại lời bịa đặt không tiêu tan, thậm chí có người suy đoán, Lý Trường Tự chết là do Thẩm Mục giết người diệt khẩu.

Tướng quân quả thực muốn nắm cổ tay từng người mà hỏi, thư ngốc của lão tử là kẻ nham hiểm như vậy sao?! Mù mắt chó của các ngươi!

Nhưng người đoán mò nhiều vô kể, hắn làm sao mà quản nổi?

Hắn sốt ruột bốc lửa, miệng cũng ở trên người kẻ khác.

Nhưng mà, mấy ngày sau, một tờ giấy tự khai của Trình Tự bịt kín miệng người khác.

Hắn khai thư tín là do chính hắn giúp Lý Trường Tự làm giả, việc Thẩm Mục phản bội cũng là lời nói vô căn cứ của Lý Trường Tự, là hắn giúp đỡ phát tán.

Hắn nói, hắn thu của Lý Trường Tự rất nhiều bạc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, biết vậy đã chẳng làm.

"Là hoàng đế khiến hắn nói như vậy chứ gì." Tướng quân nghĩ, cũng chỉ có hoàng đế mới có thể khiến Trình Tự ôm đồm nhiều tội trạng như vậy

Thẩm Mục gật gật đầu,

"Hoàng thượng đáp ứng miễn tội chết cho hắn, sắp xếp cẩn thận cho người nhà hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!