Chương 2: (Vô Đề)

Sau khi bãi triều, tướng quân không tự chủ được mà đi theo phía sau Thẩm Mục.

Thẩm Mục đầu nặng chân nhẹ, ba bước gộp một, thật vất vả đi đến cửa cung, lại bị người che miệng tha đi.

Tướng quân cũng không biết mình đem người che miệng lôi vào trong góc là muốn làm gì, đại khái là sợ con mọt sách này bỏ chạy. Cũng không biết tại sao, Thẩm Mục mỗi lần xa xa nhìn thấy hắn đều phải đi vòng, hai người mười ngày nửa tháng đều rất khó nói chuyện đàng hoàng một câu.

Người trong phủ tướng quân đều nói, Thẩm ngự sử đại khái là sợ tướng quân thấy y thì sẽ muốn đánh y một trận, dù sao oan gia ngõ hẹp, ai tình nguyện mỗi ngày đều bị người ta chỉ trích định tội chứ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, tướng quân mới kinh ngạc phát hiện thân nhiệt của người này có chút nóng.

"Sao mặt ngươi lại nóng như vậy?!"

Tâm lí của tướng quân hồi hộp một chút, con mọt sách này lại bị người ta bỏ thuốc sao?!

Gương mặt Thẩm Mục tựa hồ đỏ hơn, y lắc đầu một cái rồi giãy dụa đòi đi, lằng nhà lằng nhằng làm cổ áo lộ ra loang lỗ dấu vết màu hồng nhạt, trong lòng tướng quân bỗng nhiên cũng sáng ra, mặt đỏ rần, Ngươi… phát sốt?

Thẩm Mục cúi đầu không nói một lời, cả người nóng muốn bốc khói, tướng quân sốt sắng nói:

"Có cần gọi đại phu đến nhìn hay không…"

Thân thể Thẩm Mục cứng đờ, đẩy người ra đòi đi, tướng quân nhanh tay lẹ mắt đem người bế lên,

"Cái này… trước tiên ta đưa ngươi trở về… Sau đó đi tìm người lấy thuốc… Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không nói…"

Đầu óc Thẩm Mục mơ mơ màng màng, vừa muốn nói gì đó thì tướng quân đã nhảy một cái lên nóc nhà, y trong lòng cả kinh mà phản xạ ôm lấy cổ tướng quân.

Tâm tình tướng quân rung động, tối hôm qua, chính là bàn tay thon dài lộ rõ xương khớp này vịn phía sau lưng hắn, tại thời điểm cao trào khó nhịn nhất mà cào lên lưng hắn…

Thẩm Mục phục hồi tinh thần lại thì vội vã buông tay, chống đỡ cơn đau đầu choáng váng giãy dụa lần cuối cùng,

"Tư Đồ tướng quân… Ngươi thả ta xuống…"

Tướng quân không vui, ôm người làm bộ không nghe thấy, một đường lướt qua mái hiên Thẩm phủ, vào phòng đặt người lên giường.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt" tướng quân ấp a ấp úng cùng người nói xin lỗi,

"Cái kia… Tối hôm qua là ta không đúng… Nếu ngươi muốn đánh ta, ta không đánh trả…"

Thẩm Mục bao bọc trong chăn, thấp giọng nói:

"Không phải lỗi của ngươi."

Tướng quân linh quang lóe lên, bật thốt:

"Con mọt sách, tại sao ngươi lại đến thanh lâu?!"

Con mọt sách sững sờ, kéo chăn bọc cả người lại.

Tướng quân: …

Tướng quân trở về quân doanh, kéo quân y Liên Tầm ra ngoài.

Liên Tầm:

"Làm sao vậy? Ta còn có bệnh nhân ở đây."

Tướng quân nhìn trời,

"Ngươi có… loại thuốc kia không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!