"Nhị điện hạ đang làm gì đấy?"
"Không biết, chắc là đang — Á!"
"Suỵt —" Mộ Thiên Sơn cười với cung nữ, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Nơi đó, thân thể thiếu niên dần sắc nét, hoa văn trên áo đỏ như lửa, ép đi ba phần xuân sắc. Cậu nghiêng đầu, bắt chéo chân, câu được câu không lật sách.
Mộ Thiên Sơn vọt tới, đứng bên phải cậu, đập vai bên trái. Nhưng đối phương như có mắt sau đầu, quay lại: "Làm gì đấy?"
Mộ Thiên Sơn nhụt chí: "Ngươi thật nhạt, chẳng lừa ngươi được lần nào."
Hắn chồm qua vai thiếu niên: "Đang xem gì đó?"
Thiếu niên nghiêng người, để hắn nhìn sách trên tay: "Hôm kia huynh trưởng bắt được một tên mật thám Vệ quốc, ngươi đoán xem? Bọn chúng dùng quyển Bách mỹ đồ này để ngụy trang, truyền tin."
"Bách mỹ đồ? Có phải vẽ rất nhiều giai nhân không?" Mộ Thiên Sơn nhìn đến hào hứng, "Mau đưa ta nhìn xem!"
"Nói nhỏ thôi, đừng để Đông Hà các nàng nhìn thấy. Cố Triều Ca nói, "Ta chôm từ huynh trưởng đó."
Mộ Thiên Sơn chễm chệ ngồi xuống, chen chúc bên cạnh cậu, rướn cổ qua nhìn. Hay lắm, quả nhiên là mỹ nhân, mi dài mắt đẹp, mặt như quan ngọc, anh tư bừng bừng phấn chấn — từ từ, anh tư bừng bừng phấn chấn.
Mộ Thiên Sơn hết hồn: "Đây là nam nhân á!"
Cố Triều Ca cười "phụt", cười đến mức gập cả người. Mộ Thiên Sơn: "Hay ha, Nhị điện hạ, ngươi lại đùa ta."
Cố Triều Ca: "Trời đất làm chứng, ta đùa ngươi hồi nào? Thế gian bây giờ, tiểu thư, thiên kim khuê tú, có ai được lộ diện? Bách mỹ đồ, đương nhiên là phải vẽ công tử tuấn tú ngời ngời rồi."
"Nam nhân thì có gì đáng xem." Mộ Thiên Sơn hậm hực, "Vậy mà ngươi còn vờ như hưởng thụ lắm? Ta nói chứ, nếu là giai nhân xinh đẹp, Đại điện hạ sao lại cho phép ngươi nhìn."
Hắn dời mắt, nhìn ra ngoài đình, thấy bầu trời chói chang, chim kêu chiêm chiếp, đưa tay lấy cái bánh đậu xanh trong đĩa trên bàn, bóp vụn ra cho chúng ăn.
Từ nhỏ thể chất của hắn đã kéo mèo chó chim muông, nên quanh người nhanh chóng được vây bởi một vòng động vật, tranh cướp giành ăn, còn có một hai con nhảy lên vai hắn, dụi dụi vào mặt.
Mộ Thiên Sơn thấy Cố Triều Ca vẫn còn đang lật, không khỏi tò mò: "Có ta không."
"Có." Cố Triều Ca lật hai trang, đọc cho hắn nghe, "Nam Cố Mộ Thiên Sơn, tự Trọng Nhạc, cao hơn mét tám, ngựa trắng Ngân An, tuổi nhỏ phong tướng, võ nghệ cao siêu, thần thái phi phàm, từng ở trong quân, vạn người khó có, một tên trúng đầu địch —"
Muốn người khác đọc là Mộ Thiên Sơn, ỏn ẻn ngại ngùng cũng là Mộ Thiên Sơn. Hắn không nghe nổi nữa, đè sách xuống: "Đâu ra mà khoa trương dữ vậy, chẳng qua chỉ là mấy sơn tặc nho nhỏ."
Hắn lại nhìn quyển sách kia, vẽ hắn cao cao gầy gầy, vai rộng eo hẹp, trông rất rực rỡ, làm hắn hoảng đến sợ: "Đừng xem ta nữa, lật xem Đại điện hạ đi, nhất định hắn cũng có trên bảng."
Cố Triều Ca: "Huynh trưởng là hoàng tử, sao có thể có trong này?"
Ai ăn tim hùng gan báo, cũng không dám xoi mói hoàng tử.
Mộ Thiên Sơn: "Vậy chẳng phải ngươi cũng không có trên này sao, thật đáng tiếc."
Người Vệ giỏi vẽ, thích cái đẹp, tham màu xa xỉ. Cố Triều Ca trời sinh đã có một đôi mắt tinh tường, mặt như trăng sáng, tóc đen như mực, hồng y sáng rực như màu lửa, thích hợp để vẽ lên tranh.
Cố Triều Ca không thèm để ý: "Cái này có gì mà tiếc."
"Sao lại không tiếc?" Mộ Thiên Sơn trêu ghẹo, "Lỡ như có khuê nữ nhà ai thấy bức vẽ của người, vừa gặp đã mến thì sao?"
"Không chừng là một mối nhân duyên tốt."
Cố Triều Ca: "Quên đi, vẽ thì có mấy phần là thật? Nhìn bức của ngươi, có giống bản thân không?"
Mộ Thiên Sơn sững người một hồi mới hiểu, tức mình giơ chân đạp cậu: "Được lắm, ngươi lại mỉa mai ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!