Chương 45: Ân Oán Dừng Bước, Thanh Hàn Tam Kiếm.

19. Ân oán dừng bước, Thanh Hàn tam kiếm.

Cố Thanh Miên không hỏi câu này có ý gì. Y chỉ cầm chày gỗ giã thuốc. Đảo tay, y chợt hỏi Cố Thanh Hà: "Ngươi đã bao giờ nghĩ, Cố Tử Thanh như thế nào chưa?"

Cố Thanh Hà liếc nhìn y, lại đảo mắt nhìn mê trận bên ngoài: "Chưa từng."

"Ông nói ta đừng nên tra việc này, nếu tra, Cố gia sẽ không an bình."

Cố Thanh Miên im lặng.

Cố Thanh Hà lại nói: "Hơn nữa, ngươi đã biết mưu đồ của bọn hắn, vậy sao còn trở về?"

Cố Thanh Miên quay đầu, chớp mắt, cười: "Vì giường ở Thanh Hàn quan dễ chịu."

Cố Thanh Hà cứng đầu nhìn cái chiếu rách, lại cứng đầu nhìn Cố Thanh Miên. Hắn chỉa tay, tức muốn tắt thở: "Đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu với ta!"

Cố Thanh Miên ôm ấm thuốc lên chạy: "Thanh Hà yêu dấu, đừng đánh, đừng đánh!"

Nhưng cái đánh mãi không rơi xuống. Cố Thanh Hà nhìn y, tay giơ lên lại có chút hụt hẫng. Hắn mờ mịt ngó xung quanh rồi chợt nói: "Có phải mấy năm nay, ngươi là giả, ta cũng là giả."

Cố Thanh Miên nhướng mắt cười: "Thế à? Ngươi cũng thấy cái giường này thật sự không thoải mái sao?"

Cố Thanh Hà cười khổ, ngồi xuống, không nói gì.

Ngày thường Cố Thanh Miên luyện đan mài thuốc luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua mấy ngày mấy đêm. Bây giờ bị vây trong động phủ nhỏ xíu này, ngược lại cảm thấy thời gian cứ từ từ trôi, hơi dài. Một vòng rồi thêm một vòng, một vòng lại ít đi một vòng. Nợ nần nhân gian nếu có thể tính toán rõ ràng, vậy thì chẳng còn gọi là nhân gian.

Mê trận ngăn cách phi sương bên ngoài, nhưng vẫn có thể trông thấy núi tuyết nguy nga xa xa. Thanh Hàn kiếm xuyên qua chín tầng trời chỉa xuống, sừng sững giữa không trung. Trong động rất yên tĩnh, mơ hồ của thể nghe thấy tiếng thở của Cố Thanh Hà. Tiếng đảo thuốc, cùng với âm thanh "sột soạt" cầm dược thảo.

Y chợt nghĩ, bây giờ, tiền bối cũng nên đến Thanh Hàn quan rồi nhỉ?

Một lúc, một khoảng, một ngày ---

Mặt trời ló dạng rồi chìm trôi, mặt trời chìm trôi rồi ló dạng.

Chưởng môn vẫn chưa đến đây, ngược lại là hai đệ tử thân truyền dưới tọa đến đưa chút đan thư, nói chuyện phiếm vài câu. Trong lúc đó, khách khí kính cẩn, chỉ nói gần đây chưởng môn bận, mời Cố Thanh Miên nghỉ ngơi trong động phủ vài ngày, chờ đại điển qua đi, rồi tính tiếp. Còn nói chưởng môn vừa được một danh kiếm mới, dự định mài bén rồi đưa y. Cố Thanh Miên cười đáp ứng, thế nên họ còn hỏi y có cần món gì gấp, thì có thể đưa đến, ngay cả Bạch Minh ngọc cũng đưa về tay y.

Tứ đệ tử còn cười: "Đều do những sư huynh như chúng ta, bình thường không chú ý mà thiếu sót. Quên dạy ngươi nhiều thứ, hại ngươi chịu khổ ở thế gian."

Cố Thanh Miên cười: "Sao lại khách khí thế? Thật sự là do bần đạo đi lạc, không trách người khác."

"Ài

--- sao có thể nói vậy? Nếu Song Đồ sư đệ muốn thứ gì cứ nói, sư huynh đảm bảo sẽ chuẩn bị cho ngươi."

Cố Thanh Miên cười: "Đan thư đi."

Người của chưởng môn đến rồi đi, đi rồi đến. Người Cố gia thì thường tới hơn, ra ra vào vào. Ai ai cũng rất nhiệt tình, ai ai cũng nói cười vui vẻ với y. Nhưng ngoài mê trận, thủ vệ ngày càng nhiều. Đầu tiên là tuyết bào, tiếp đó thêm hồng mai. Ba bước một tốp, năm bước một trạm, canh giữ chặt chẽ nghiêm mật.

Qua thêm vài ngày, Cố Thanh Miên có thể nhìn thấy bên ngoài có đệ tử cầm hộp quà, từng hàng ngự kiếm mà đi. Linh hạc nhanh nhẹn lướt giữa không trung, ngậm mai mà qua. Tiên nhạc mù mịt, tin lành lượn lờ.

Cố Thanh Miên niêm phong kỹ một hộp thuốc, chợt thấy mê trận run lên, một con trùng bay vào. Trùng kia bay vào thì thoắt cái biến thân, hóa thành mèo đen ngồi xuống, miệng nói tiếng người: "Đạo trưởng, đại điển bắt đầu rồi."

Cố Thanh Hà giật mình.

Cố Thanh Miên cười: "Đa tạ."

Mèo đen: "Không cần."

Mèo đen nhìn Cố Thanh Hà, rồi chuyển qua Cố Thanh Miên. Cố Thanh Miên nói: "Đi thôi, bần đạo tự có biện pháp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!