16. Màn sen ấm áp, đêm xuân ngắn ngủi.
Cố Thanh Miên giật mình mất một lúc. Y vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, bất động nhìn người trong gương.
Rồi chợt, có tiếng mở cửa truyền đến, một tay Cố Thanh Miên úp gương xuống mặt bàn. Lòng y như nổi trống, nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tĩnh. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tử Hàm trong Kiếm trủng, vừa lạnh vừa nóng, kìm kẹp tiến thoái lưỡng nan.
Có tiếng bước chân truyền đến, giọng Tử Hàm cũng theo sau: "Trình Chu có chút chuyện, hắn phải đi trước."
Cố Thanh Miên nghe thấy mình cười hỏi: "Vậy tiền bối trở về thế nào?"
Giọng y như tách rời khỏi thân xác, như thể y đang sống nhờ trong lớp vỏ bọc, rồi nghe lớp vỏ bọc không biết mùi vị này cười.
Nụ cười này không ổn lắm.
Trong lòng y thầm nghĩ, trông giả trân quá rồi.
"Còn có thể về thế nào? Đương nhiên là tự về." Tử Hàm chẳng nhận ra, đi đến trước mặt y, ngồi xuống, "Luyện thêm cho bản tọa mấy phần Tụ linh tán đi, bản tọa mới duy trì hình người được."
Hắn bĩu môi, rót trà uống cạn: "Tiểu bối bây giờ thật khó lường, đến bản tọa cũng dám thăm dò."
Cố Thanh Miên cười.
Tới rồi, y trăm phương ngàn kế muốn giấu bên phía Cố Tam Thanh, nhưng lại bị lộ tẩy bên Vân Trường Ly.
Cố Thanh Miên gật đầu. Y lại rót cho Tử Hàm chén trà, cười: "Vậy bây giờ vãn bối đi luyện."
Tử Hàm: "Lúc này không vội. Bản tọa có chuyện muốn hỏi ngươi —"
Cố Thanh Miên ngắt lời hắn: "Tiền bối, lời hứa này, vãn bối không nhận được."
Tử Hàm sửng sốt. Cố Thanh Miên đưa tay sờ tóc, chầm chậm rút bung tơ hồng. Y kéo rất chậm, làm người ta không biết là kết quá phức tạp hay do y không nỡ cởi bỏ. Cuối cùng, y để điệp kết lên bàn. Thật sự là một con bướm rất đẹp, yêu lực của Tử Hàm lưu chuyển trên đó, cánh bướm rực rỡ lấp lánh.
Tử Hàm cười nhạt: "Sao vậy, không đẹp?"
Cố Thanh Miên nói: "Tiền bối, ngài có biết điều này có nghĩa gì — có vài hứa hẹn, không thể tùy ý hứa."
Tử Hàm nhìn chằm chằm Cố Thanh Miên: "Ngươi đã gặp Giang Thanh, ngươi phải biết, ta chưa từng tùy ý hứa hẹn."
"Đồng ý là đồng ý, nhận là nhận, dù một ngàn năm, vạn năm, ngàn vạn năm, chỉ cần bản tọa còn đây, thì lời hứa này sẽ không thay đổi."
"Núi không mồ, sông cạn kiệt. Mưa dông mùa đông, tuyết rơi mùa hạ. Trời đất giao hòa, khi ấy sẽ đủ lòng ly biệt cùng quân*." Tử Hàm đứng dậy, đứng trước mặt y, "Bản tọa thân là thập giai yêu tôn, đồng thọ cùng đất trời, điệp kết phàm nhân không dám tặng, nhưng bản tọa dám cho. Chỉ cần ngươi dám nhận, bản tọa nhất định sẽ cho."
Lúc này Cố Thanh Miên vẫn còn ngồi trên ghế, trong tầm mắt y là eo bụng của Tử Hàm. Áo xanh như sương nhuộm một tầng hơi nước, mang theo vẻ lạnh lẽo thấu xương của Minh ngọc, cùng với tuổi tác dài lâu, trĩu nặng đè xuống, áp người ta đến run run rẩy rẩy.
Cố Thanh Miên không đáp lời, y nhắm mắt lại. Yêu lực của Tử Hàm lan tỏa, tựa như nước chảy xung quanh. Tay người kia chỉ để trên vai y, cách áo bào, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sức lực. Tử Hàm gằn từng chữ: "Vốn bản tọa cũng chẳng gấp như thế, nhưng nghĩ đến Giang Thanh, bản tọa chỉ đành phải dồn ép."
Giang Thanh đã nhiều lần nói, tính hắn nóng nảy, không tốt. Giang Thanh đã nhiều lần nói, hắn có tuổi thọ dài lâu, mọi thứ cứ từ từ, từ từ là được — nhưng từ từ thế nào? Đến cùng thì hắn vẫn sợ, sợ một ngày không nói, thì sẽ phải dùng quãng đời còn lại để đợi chờ. Giang Thanh còn có thể hao mòn phần đời còn lại đó, nhưng hắn thì sao? Quãng đời còn lại của hắn là vô tận.
"Nếu như ngươi nguyện ý cùng ta về Kiếm trủng, chúng ta sẽ ngây ngốc sống ở đó; nếu ngươi không muốn, ta sẽ ở ngoài cùng ngươi, chờ đến khi Kiếm trủng mở, rồi lại trở về. Ngươi nhập luân hồi một lần, ta sẽ tìm ngươi một lần, ngươi uống canh Mạnh bà một lần, ta sẽ tìm ngươi một lần, nhất sinh nhất thế, đời đời kiếp kiếp, thế nào?"
Cố Thanh Miên cụp mắt, chẳng chịu nhìn thẳng hắn, vẫn lặp lại câu cũ: "Tiền bối, lời hứa này, vãn bối không nhận được."
Tử Hàm ngơ ngẩn. Hắn buông tay: "Thế sao?" Sau đó xoay người: "Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi. Ngày mai, đưa bản tọa về Kiếm trủng —"
Nhưng tay áo hắn lại căng chặt — Cố Thanh Miên nắm tay áo hắn, Tử Hàm cười lạnh: "Ngươi làm gì vậy?"
Hắn nghiêng đầu: "Xưa nay bản tọa không làm khó người khác, ngươi không cần lo lắng —"
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Miên đã ôm lấy hắn. Vùi đầu vào sau lưng, hít một hơi thật sâu. Tử Hàm kéo y lên trước, nắm cổ tay y: "Ý ngươi là sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!