Chương 33: Tiên Đế Băng Hà, Triều Ca Đăng Cơ.

7. Tiên đế băng hà, Triều Ca đăng cơ.

Tầm mắt chuyển tối, lúc nhìn rõ lại đã là nến đỏ giường êm, giai nhân tĩnh tọa. Đằng sau là mền gấm đỏ chót, uyên ương thành đôi.

Trình Chu nói: "Tiền bối, nếu không chúng ta, này —-"

Phi lễ chớ nhìn.

Tử Hàm liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn nhắm thì nhắm. Bản tọa là ngọc, nhìn phàm nhân chẳng khác gì nhau."

Đèn hoa bật mở, tiếng cửa chuyển động.

Cố Triều Ca.

Y mặc hỉ bào, mặt mày lạnh te. Đằng sau là chiêng trống ồn ào náo động, đầy những hai tiếng chúc mừng. Hai hàng cung nữ đứng sau lưng, rạp người nâng tay, giơ cao khay, trong mâm để chén, trong chén là long nhãn, đậu phộng... bảy tám thứ đồ mừng vui.

Chờ đến khi làm xong từng chuyện một, các cung nữ ngay ngắn lui ra ngoài, khép kín cửa. Hai mắt Cố Triều Ca hơi động, khẽ liếc nhìn. Y đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bước đến giường.

Trình Chu vừa định nhắm mắt đã nghe "ầm" một tiếng — Dù Cố Triều Ca có giả vờ tốt đến đâu đi nữa thì vẫn mất hồn mất vía, cứ thế trực tiếp đụng ngã ghế, chúi nhũi về phía trước.

Tử Hàm phi thân đến, nhưng tay chỉ phí công xuyên qua thân thể y, mà một tay khác đã đỡ được Cố Triều Ca.

Có giai nhân nhỏ giọng: "Điện hạ cẩn thận."

Khăn tân nương rơi xuống đất, người ấy có một đôi mày đôi mắt rất đẹp, hồng y đoan chính. Dù dung mạo và cách hành xử có chút không ăn nhập vào đâu, nhưng hai người vẫn nhận ra — Mộ Vạn Thủy.

Trình Chu cứ thế lờ luôn Tử Hàm, ngạc nhiên: "Ta đoán trúng rồi? Đừng thật sự yêu hận gì —-"

Chẳng biết gì sao, Tử Hàm lại không thích nghe suy đoán kiểu này, cho nên chặn miệng hắn: "Đoán mò cái gì, nhìn cho kỹ."

Cố Triều Ca đứng dậy, buông tay nàng nói: "Đa tạ."

Mộ Vạn Thủy gật đầu, lui lại hai bước. Nét mày nàng có mấy phần giống Mộ Thiên Sơn, nhưng lại bị phấn son che hơn phân nửa, chỉ còn lại vẻ đẹp duyên dáng. Tuổi tác nàng không hẳn là lớn, nhưng phấn son hôm nay hơi nhiều nên trông như thể không giống người thật, mà giống như đang đeo mặt nạ, một lát sau là có thể lên sân khấu diễn vai hiền hậu.

Cố Triều Ca nói xong, nàng đáp: "Không cần."

Cố Triều Ca: "Cô nương khiêm nhượng."

Mộ Vạn Thủy trầm mặc một lát, cứng rắn nhả ra hai chữ: "Không có."

Bên ngoài là pháo nổ ầm ầm, tràn ngập vào phòng, cuối cùng cũng làm phòng này có thêm mấy phần hơi người.

Cố Triều Ca: "Huynh trưởng ngươi giao hảo với ta, ngươi cũng không cần quá câu nệ. Ta — cũng sẽ không ủy khuất cô nương."

Y vừa nói, vừa lấy một sợi tơ hồng — trước khi thành hôn, đã có ma ma lễ nghi dạy y một lần.

Tử Hàm quay mặt, không muốn nhìn.

Ai ngờ hắn còn chưa quay đi, Mộ Vạn Thủy đã tiếp nhận tơ hồng, nói: "Không cần, ta tự mình làm là được."

Cố Triều Ca dừng lại, Mộ Vạn Thủy cười: "Điện hạ, ca ca ngốc kia của ta người khác nói gì hắn cũng tin, còn vui vẻ hồi lâu. Nhưng lòng dạ hai ta biết rõ, lần liên hôn này là gì."

"Hoàng thất bảo đảm Mộ gia một đời vinh hoa, Mộ gia bảo đảm giang sơn Hoàng gia vĩnh cố. Sợi tơ hồng này, ta không đảm đương được. Điện hạ nên giao cho người khác đi."

Cố Triều Ca cũng cười. Khóe mắt y hẹp dài, hạ mi, đảo mắt, hợp với đường môi mang theo ý cười không thể dời đi, luôn có mấy phần ý vị không lưu tình. Y nhìn nàng: "Ngươi không nhận nổi, người khác sao nhận nổi?"

Mộ Vạn Thủy giương mắt: "Lời này của điện hạ thật thú vị."

"Nói nghe xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!