Chương 31: Trăng Khuất Mây Mù, Trong Cung Hỗn Loạn.

5. Trăng khuất mây mù, trong cung hỗn loạn.

Bóng người dần xa.

Tiếng sấm vang rền, nhưng lại không thấy một giọt mưa nào.

Chẳng đợi Trình Chu do dự, Tử Hàm đã tiến thêm một bước. Huyễn cảnh trong tâm ma như điên đảo đất trời, nhân quả biến hóa, nhưng kính vạn hoa không ngừng xoay tròn.

Cảnh vật, tiếng người.

Triều đình, cung điện.

Gạch xanh, mái ngói.

Tường son nguy nga tráng lệ, hành lang chín khúc uốn quanh, trên hành lang là những chiếc đèn lồng cong cong uốn lượn.

Có tiếng cười nơi xa, văng vẳng văng vẳng.

Tiếng cười vang lên như một làn sóng, ngọt ngào, ngất ngây, như một đường sương được nắm lấy, gió thoi đưa, rì rầm xua vào bờ dính đầy người đầy đất.

Hoa mọc rải rác thành từng chùm màu đỏ, cánh én thành đôi, cây trĩu một màu xanh mướt.

Đêm cũng như ngày, nước ánh trong veo. Sóng nước lấp lánh, tô điểm bóng dáng phi tần. Quạt nhỏ phất phơ, cười cười nói nói. Trên mặt ao ánh đèn như lửa, tóc mai như mây, người hoa rợp bóng.

Cung nhân lần lượt đến đi, dáng người như liễu, mi thanh mục tú. Thi thoảng có tì nữ ngẩng đầu lên nhìn, cũng là áo xuân mỏng manh, mặt phấn hoa đào.

Tay bọn họ cầm hộp thức ăn, đủ loại kiểu dáng. Khắc rồng khắc phượng, khắc sen nở lả lướt, khắc núi xa cao điện... Trong hộp là bánh ngọt, là món ngon, là bánh đường khay ngọc, tựa như rồng bay tận trời; mảnh liễu khẽ khép, vẽ lại thiên tiên trên chín tầng mây; thịt mịn cắt miếng, họa những thụy thú cát tường...

Đồ vặt, hoa quả, rau tươi, canh nóng, thịt cá... Mùi thơm bốn phía, dao pháp hoa mỹ, thấm nước chảy mỡ... Xắt từng miếng từng miếng, không thấy điểm cùng.

Trên bàn rượu đều là quan lớn hiển hách, tay cầm rượu, bình vàng, bình bạc, bình ngọc, hương rượu thịnh thuần. Có mỹ nhân nhận lấy, đút người kề bên. Mười ngón thuôn thuôn, nhất thời chẳng biết là tay như ngọc, hay là ngọc như tay. Ánh trăng như luyện, không phân rõ là ánh trăng như bạc, hay là bạc như trăng.

Kiều thanh, mật ngữ, lời thơm, xen lẫn với hương hoa tươi mát. Gió ấm lòng người, không say không nghỉ.

"Bệ hạ —"

"Bệ hạ —"

Họ vào đây lâu vậy rồi giờ mới xem như là được thấy Nam Cố xa hoa mê mị.

Tiếng ca, tiếng cười, tiếng nhạc, âm vang bất tận.

Không biết tiếng chuông bạc giòn tan nơi nào, kèm theo đó là tơ lụa bay múa. Sênh ca, tiếng chân, nến cháy.

Trình Chu ngó quanh một vòng, sợ hãi cảm thán liên tục. Tử Hàm là yêu, ngược lại không quan tâm người khác hưởng lạc thế nào, chỉ nghĩ đến việc tìm Cố Triều Ca.

Bỗng chốc đèn hoa vỡ tung. Tiếng nhạc vang cao đến tận trời cao. Gió thổi mây bay, vũ cơ trong đình phất phơ tay áo.

Phồn hoa, môi đỏ, mùi son phấn .

Váy hoa, tay áo, vòng eo đong đưa.

Đi đến khúc cua, thốt nhiên nghe coong một tiếng.

Khúc ngừng, điệu ngưng bặt.

Vũ cơ hai bên khom lưng, nâng một người chính giữa. Mỹ nhân ấy cầm quạt, nửa hở nửa che. Quả nhiên sóng mắt như nước eo như liễu, môi đỏ như hoa mặt như phấn.

Người bốn phía đều tán thưởng, Tử Hàm lại sững sờ. Mắt hắn dời khỏi mặt vũ cơ, ngước lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!