Chương 30: Cha Anh Tranh Chấp, Sóng Gió Bắt Đầu.

4. Cha anh tranh chấp, sóng gió bắt đầu.

Trời vô cớ bắt đầu mưa, một giọt, hai giọt, tí tách tí tách. Nước đọng tường son, tích trên đài sen, lăn xuống, run run, mang theo sắc thái lộng lẫy, rơi xuống mặt đất.

Cuối cùng mưa như trút nước.

Cố Triều Ca quay lưng về phía họ, bóng người xung quanh như được vẽ ra, mơ hồ, lắc lư, tựa như những đường mực còn vương trên giấy, bị ai vò nát trong tay, bóp thành một cục.

Cố Triều Ca cất bước, đi thẳng về phía trước.

Mưa to gió lớn, mang theo mùi máu giống như mùi bùn đất.

Côn trùng bay tán loạn, đập lên cây, rơi xuống hài cốt.

Mây đen che trời, hạt mưa lá rơi, lờ mờ như tiếng lưỡi mác.

Đầu óc Trình Chu mơ hồ: "Chuyện gì đây?"

Tử Hàm không trả lời, hắn cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Triều Ca. Đứa bé kia đi từng bước, từng bước, mỗi một bước như đang từ từ cao lên. Cậu chắp tay mà đi, đầu tóc gọn gàng. Áo gấm thêu sen. Dính mưa nhưng không ướt, tự tại đi một đường.

Cuối cùng, cậu dừng lại trước một cánh cửa.

Cậu không quay đầu, chỉ nói: "Tiền bối."

Tử Hàm liếc nhìn Trình Chu: "Lại đây."

Trình Chu chỉ thấy bầu không khí này rất quái, mưa nắng không rõ, nhưng lại không nói được đây là gì, chỉ vội vàng đuổi theo.

Một khoảng ấy, Cố Triều Ca không chờ hai người đã vươn tay đẩy cửa.

"Cạch" một tiếng, cửa mở.

Mưa to cản bên ngoài, nắng trời đập vào mi.

Cố Triều Ca cầm một cái chén: "Phụ hoàng, nếm thử chút nào."

"Đây là trà thơm nhi tử tự mình pha." Cậu ngửi mùi, say mê nói, "Hương thơm dịu mát, trà ngon, trà ngon."

Hoàng đế vốn nghiêm mặt, lúc này nghe xong cũng không nhịn được cười: "Con chỉ giỏi nịnh. Trẫm còn chưa uống đã khen được à?"

Cố Triều Ca cười hì hì: "Chứ sao, nhi tử cái gì không biết, chứ nịnh thì biết."

"Không đúng không đúng." Cố Triều Ca lại cười: "Nhi tử còn biết pha trà, ngài uống xem, trà này thanh nhiệt giải khát. Giải được nhiệt, cũng giải được cơn nóng."

Hoàng đế nhận trà, mắt nhìn Cố Triều Tùng: "Trẫm nói chứ, ngọc ngà như con còn biết pha trà cho trẫm?"

"Hừ, cầu tình cho huynh trưởng con?"

Cố Triều Tùng thẳng lưng quỳ đó, không nói một lời. Giờ phút này hắn đang chau mày, môi mím lại.

Cố Triều Ca sáp lại bóp vai cho Hoàng đế: "Phụ hoàng yêu dấu ơi, hoàng huynh đây không phải vội phân ưu giúp ngài sao."

Hoàng đế cười lạnh.

"Phụ hoàng —" Cố Triều Tùng dập đầu thật mạnh, "Nhiều năm hạn hán nghiêm trọng, Tây Bắc không thu được một tấc gạo, đã là miếng ăn cuối cùng. Lúc này tăng thuế chẳng khác nào thêm dầu vào lửa!"

Hiển nhiên Hoàng đế chẳng muốn dây dưa thêm nữa, nghiêng đầu cười lạnh. Nhưng Cố Triều Tùng không nhường một bước: "Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban!"

"Phụ hoàng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!