3. Hạm Đạm Cảnh, Hạm Đạm Từ.
Từ xưa ngọc thạch ôn thần dưỡng hồn, linh khí luôn là mềm mại đoan chính, chỉ có một loại ngọc không giống bình thường, đó là Minh ngọc. Linh lực của nó thường mang ý huyết tinh, có thể ăn mòn tu vi thần hồn, bất kể đối với phàm nhân hay tu sĩ cũng đều là tai họa.
Nhưng Minh ngọc cũng không phải vô dụng, loại ngọc này tử khí rất nặng, dùng để tẩm bổ hung đan độc đan thì không thể tốt hơn. Chỉ tiếc Minh ngọc cực kỳ hiếm, chủ yếu sinh ra ở những nơi hung thần, dùng máu tắm thân, tử khí quấn người, rất chạm vào kỵ húy của chính đạo, hơn nữa bề ngoài cũng chẳng khác mấy so với các loại ngọc khác, đan tu bình thường chỉ có thể nhìn một lần cho thỏa trong cổ tịch.
Cố Thanh Miên đương nhiên nào phải đan tu bình thường, y là đan tu không biết xấu hổ.
Vài năm trước, khi Phần Cầm đạo nhân chưa phản bội Thanh Hàn quan, thì vẫn luôn làm ra những thứ đồ cổ quái hiếm lạ — ma đạo, nhân gian, lai lịch mỗi thứ mỗi khác, rất thú vị, thường thu hút không ít đồng môn tới xem.
Một ngày nọ, chẳng biết hắn có bản lĩnh gì có được một khối Minh ngọc trắng thật to trong tay. Cố Thanh Miên cũng tìm đến cửa, ở trước mắt bao nhiêu người cầu cạnh suốt một ngày một đêm, bỏ vào không ít đan dược trân quý to to nhỏ nhỏ, hao hết tâm tư mới chộp được đồ, cung phụng nó cứ như bảo bối. Chỉ tiếc về sau người này phản bội Thanh Hàn quan, chưởng môn hạ lệnh điều tra kỹ càng, khối ngọc bảo bối ấy cũng bị thu đi, làm Cố Thanh Miên sầu tới nỗi tóc bạc hết mấy cọng.
Bây giờ thình lình lại thấy một khối Minh ngọc xanh, thật sự khiến tâm trạng y nhộn nhạo. Cố Thanh Miên tiến về phía trước từng bước: "Ngươi –"
Hai người kia đâu ngờ tới nơi đây còn lòi ra thêm một người, vì vậy cảnh giác. Người ra giếng trước nói: "Ngươi là ai?"
Giọng nói trong vắt to tiếng, là một thiếu niên.
Cảnh Thừa vội vàng nói: "Y, tiểu ca, giúp ta gánh củi."
Mồm miệng lão nhân gia mơ hồ, nói chuyện không rõ ràng. Cố Thanh Miên bổ sung: "Tại hạ Cố –" y ngừng lại một chút, nuốt xuống chữ Thanh, dùng đạo hào, "Cố Đồ. Đồ trong đường xá (đường ). Vốn là người qua đường, nhìn thấy lão nhân gia gánh củi khó nhọc nên thuận tay giúp đỡ."
Hai người kia liếc nhau.
Người ra sau mới trầm giọng nói: "Vạn Mộc Xuân." Hắn lại chỉ thiếu niên đen xì bên cạnh: "Cảnh Đức."
Thiếu niên không cảnh giác lắm, biết là người do lão tiều phu dẫn về thì lập tức cười bảo: "Hóa ra là gia gia dẫn đến, vậy thì tốt rồi."
Vạn Mộc Xuân ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn, mím môi không nói gì. Dường như hắn đang kiêng kị gì đó, không dám động vào khối ngọc kia mà chỉ móc lấy sợi dây nhét vào áo.
Cố Thanh Miên cười hỏi: "Ông nội? Ta tưởng ngươi là —"
Còn chưa dứt lời lão tiều phu đã sờ vào bao vải Vạn Mộc Xuân đang ôm trong tay: "Con ơi, thế nào rồi? Thành chưa! Thành chưa!"
Lão vội vàng mà bất lực, giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
Cố Thanh Miên nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy thiếu niên cười khổ, dùng ngón tay chỉ đầu, lắc lắc đầu.
Vạn Mộc Xuân đỡ Cảnh Thừa, ai ngờ lúc này ông lão lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, bỗng mở túi kia ra. Rồi sau đó, ánh sáng trong mắt Cảnh Thừa chợt tắt, hai mắt vẩn đục lộ ra vẻ tuyệt vọng nặng nề: "Lại không được? Sao lại không được –"
Lão hất túi vải ra, bước chân lảo đảo, "Lại không được, a a —– a!"
Thật khó tưởng tượng, thân thể già nua thế này lại có thể phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như vậy. Chim chóc trong rừng tung bay lao về phía vòm trời. Lá cây xào xạc tác hưởng lay động dưới ánh nắng.
Vạn Mộc Xuân vội nói: "Chỉ xíu nữa thôi, sắp được rồi. Cẩn thận!" Hắn tiếp được Cảnh Thừa. Thần chí lão tiều phu ngày càng hỗn loạn, điên cuồng gào thét: "Vẫn chưa được, vẫn chưa được!"
Cảnh Đức cũng nhào tới dìu lão, vừa đỡ vừa chua chát cười: "Cố ca đừng chê cười, sau khi cha ta mất thì ông ta phát ngây phát dại. Trước kia còn đỡ chỉ ở trong nhà không ra ngoài, chẳng biết hôm nay sao lại — có phải ngươi thấy ông ta ở ngoài không? Ông nội ra cửa?"
Thiếu niên đến gần, Cố Thanh Miên mới thấy cậu nhóc gầy gò bao nhiêu, chỉ mặc một chiếc áo ngắn, xương vai nhô cao, giống như một lớp da người dán lên xương, che không được mấy lạng thịt. Đáy mắt cậu nhóc lộ vẻ biết ơn: "Vừa lúc gặp được Vạn ca, ông ta lại coi hắn như cha ta, cũng cực cho Vạn ca tâm tính thiện lương, ở lại giúp đỡ."
"A! Lại không thành!"
Lão tiều phu gào thét, Cố Thanh Miên lấy một viên đan dược đút vào miệng lão. Hai người kia còn đang vội vàng dìu người, chưa kịp phản ứng lại. Vạn Mộc Xuân lạnh lùng quát: "Làm gì vậy!"
Cố Thanh Miên lại nói: "Ngưng hồn đan cực phẩm."
Cảnh Đức không rõ lắm, Vạn Mộc Xuân thì thu tay lại, nhíu mày nhìn y. Năm ngón tay Cố Thanh Miên dán sau lưng Cảnh Thừa, đẩy linh lực vào kinh mạch, truyền âm nói: "Ta không thể sửa đổi số mệnh, nhưng giúp quãng đời còn lại của ông ấy tỉnh táo thì vẫn dư sức."
Minh ngọc thậm chí là vật hung sát, mà người này chẳng những không có việc gì, còn dám đặt nó lên trên đan điền, có thể thấy hắn có cách đối phó với nó. Vạn Mộc Xuân này, phỏng chừng là đan tu ma đạo. Về phần hắn dám công khai đặt nó bên ngoài, nghĩ lại đây là ông cháu Cảnh thị, cũng chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!