2. Thanh Miên chân thân, tiên đan tơ hồng.
"Họ Mộ?" Trình Chu kinh dị: "A Tuyết cũng họ Mộ á."
Tử Hàm cười nhạo: "Sao ngươi không nói Mộ Vạn Thủy cũng họ Mộ."
Trình Chu gật đầu, sau đó bỗng nhiên: "Á!"
Hắn chợt ngợ ra: "Tâm ma của Cố Đồ là Mộ Vạn Thủy, thế Mộ Vạn Thủy có phải là người trong lòng của y không?"
Hắn càng nghĩ càng thấy có lý: "Trong hai người này phỏng chừng có Cố Đồ, vừa hay biết Mộ Thiên Sơn, sau đó biết tỷ muội hắn —"
Tử Hàm chợt dừng bước, Trình Chu "bộp" một phát tông vào lưng hắn, đụng tới lăn quay.
Tử Hàm quay người, nhíu mày: "Bảo ngươi đoán, chứ không bảo ngươi đoán mò!"
Trong đầu hắn bừng lên một ngọn lửa vô danh, trầm giọng: "Ai nói tâm ma y là Mộ Vạn Thủy, không chừng Mộ Vạn Thủy chỉ là kíp nổ —"
1
"Kíp nổ —-"
Có thứ gì đó chợt lóe, xẹt qua như một tia chớp.
Khi đó hắn nói, chẳng qua chỉ là ân cứu mạng, sao lại nặng thành tâm ma?
Khi đó Cố Thanh Miên quỳ gối trước mặt Mộ Tuyết, khi đó hắn hỏi y: "Hồ Đồ, ngươi nghĩ đến điều gì?"
Nghĩ đến điều gì?
Cố Thanh Miên, ngươi nghĩ đến điều gì?
Hắn bay lên không, cúi đầu nhìn xuống. Tường cung màu son như màu son bia bích, vuông vức nhốt chặt ba người. Trên người Mộ Thiên Sơn còn vệt nước, ướt đẫm từng vệt dấu chân.
Từng bước, từng bước, biến mất dưới ánh trời rực rỡ.
Dưới tầng tầng thiên không, tầng tầng mây trôi, tầng tầng tường cung. Trời là màu lam, mây là màu trắng, còn tường cung màu đỏ. Ngói đỏ lá xanh, mỗi năm én đều lướt qua hồ nước.
Ân cứu mạng —
"Là Cố Triều Ca."
"Ta không đoán mò —" Trình Chu lẩm bẩm lầm bầm, chợt nghe thì "Hả?"
Tử Hàm: "Cố Đồ là Cố Triều Ca."
Dứt lời, người rẽ ngoặt vào một góc. Tường cung như đặt bút vẽ, màu sơn nhạt dần, tạo thành sương mù dày đặc. Tử Hàm điểm tay, sương mù tan đi, lộ ra một căn phòng.
Trong phòng có một lò đan thật lớn, ổn định treo trên xà nhà. Trước lò là một lão đạo đang nhắm mắt tĩnh tọa. Lò đan bật hơi "vù vù", xen lẫn một tiếng "cạch" trong đó.
Tiếng cực kỳ nhỏ, hòa với tiếng Phích Lịch hỏa phừng phừng.
Lão đạo không mở mắt, cửa hé ra một khe.
Trong khe xuất hiện một mũi giày, trên giày thêu những nụ sen chớm nở, tiện đà là một bé con vội vàng chui vào.
Cố Triều Ca.
Trình Chu sờ mũi, thầm nghĩ, nhìn không ra á.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!