12. Bách hồn sinh biến, Trình Chu được cứu.
Sau khi Dư Huy rời đi, Tử Hàm liền lập kết giới. Hắn quay đầu, thì thấy Cố Thanh Miên thảnh thơi ngồi trên giường, móc trong tay áo một bản đan thư.
Tử Hàm vung bào, ngồi xuống cạnh y.
Cố Thanh Miên cũng không ngẩng đầu: "Sao vậy, tiền bối không hỏi gì sao?"
Đầu ngón tay y xẹt qua trang giấy, đặt ở mép đỡ đó, rồi lật qua.
"Soạt —"
"Soạt —"
Tử Hàm: "Hỏi cái gì?"
Cố Thanh Miên liếc qua hắn, lại nhìn sách, lời nói ẩn ý: "Tiền bối cứ đùa."
"Những việc cần hỏi, những chuyện khả nghi nhiều thế. Tiền bối chọn không được?"
Tử Hàm dựa người về phía sau, tìm tư thế dễ chịu nằm xuống, cười nhạo: "Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng, huống chi là những điều suy đoán?"
"Hơn nữa, xưa nay bản tọa biết ngươi đa nghi." Tử Hàm bĩu môi, "Hỏi, cũng chẳng moi được lời nào."
"Không đâu, tiền bối không giống với bọn họ." Cố Thanh Miên cười: "Nếu tiền bối hỏi, bần đạo nhất định sẽ nói thật."
Tử Hàm dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cố Thanh Miên, đan tu đối diện với ánh nến, tay vuốt ve trang sách.
"Tiền bối không phải người trong hồng trần, không có mưu đồ gì với bần đạo." Cố Thanh Miên cười: "Nói mọi chuyện với ngài cũng không sao."
Tử Hàm cười lạnh: "Coi chừng bản tọa nói ra."
Cố Thanh Miên cười: "Sẽ không đâu."
Tử Hàm á khẩu không trả lời được, chỉ đành tiếp tục cười lạnh: "Những tính toán kia của ngươi chẳng qua cũng chỉ là vậy. Bản tọa ngại phiền nên chẳng thèm nói."
Cố Thanh Miên quay đầu: "Vâng vâng, tiền bối nói sao là vậy."
Tử Hàm đâu ngờ y bỗng chốc quay lại, chợt bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc yêu gối đầu lên tay mà nằm, tóc như vẩy mực, xõa dài trên áo xanh xuôi xuống. Ngoài phòng là sương lạnh, trong phòng là ánh nến, ánh lửa chập chờn sau lưng Cố Thanh Miên, chiếu vào đôi mắt. Mắt phượng, môi mỏng, sóng mắt luyến lưu —
Cố Thanh Miên hơi dời đường nhìn, đứng dậy cười nói: "Bần đạo đi tìm cây bút làm chú."
Tử Hàm: "À?"
Cố Thanh Miên: "Tìm bút, cái loại dùng để viết chữ."
Tử Hàm: "Bản tọa đâu phải đồ ngốc, đương nhiên biết bút dùng để viết chữ."
Cố Thanh Miên cười hai tiếng, vài bước xa giường, để sách lên bàn, sau đó mò mẫm trong tay áo, lấy ra một cây bút lông trọc đầu. Y đá ghế qua một bên, đứng bên bàn quẹt vài nét bút.
Nhưng khi Tử Hàm trộm nhìn qua thì thấy nửa ngày y chỉ viết mỗi chữ "Chú", còn lại không có gì nữa.
Thật đúng là làm chú.
"Lắm chuyện." Tử Hàm bĩu môi, phất tay một cái kéo kết giới ra rộng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!