10. Hồn nhạn đan thành, lại ra phiến cốc.
Mộ Tuyết vừa dứt lời, đầu ngón tay Tử Hàm khẽ động.
Ánh xanh lập tức tiến vào đan điền, tựa như một bàn tay to nắm chặt yêu đan. Mộ Tuyết kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tử Hàm nói: "Chịu đựng."
Lời hắn vừa dứt, phút chốc ánh xanh trở nên đậm hơn. Mộ Tuyết bị lôi về phía trước ba bước, té ngã trên đất.
Một viên yêu đan tròn trịa hiện lên giữa không trung.
Yêu đan thuần trắng như tuyết, óng ánh long lanh, nhưng bên ngoài lại bao bởi một lớp khí đen, dần dần thấm vào, ăn mòn bên trong.
Mộ Tuyết phun ra một búng máu, nàng ho khan không ngừng, thất khiếu toàn là máu đỏ, trộn lẫn với mồ hôi trượt xuống, làm cho mặt đất bừa bộn không thôi. Cố Thanh Miên bước lên, nắm cằm nàng, đút một viên Hoàn sinh đan. Rồi năm ngón tay chụm lại, thu yêu đan vào hộp ngọc.
Tử Hàm cười nhạo: "Ngươi cũng giàu ghê."
Bên ngoài không cầu được tiên đan đỉnh cấp, đến phiên người này lại lần lượt tặng đưa ra bên ngoài.
Cố Thanh Miên: "Tiền bối nói đùa."
Y đặt tay lên lưng nhạn yêu, dẫn xuất linh khí hoàn sinh đan. Hoàn sinh đan dược lực thuần khiết, không có tác dụng phụ, công hiệu còn trên cả Hồi hồn đan, trong những đan dược cứu mạng, nó thuộc loại tốt nhất, cho nên cực kỳ quý giá. Mỗi người Thanh Hàn quan Thanh tự còn chưa chắc có được một. Y khổ luyện nhiều năm, hỏng hết mấy chục lò, trong tay cũng chỉ có một viên.
Ban đầu muốn dùng để bảo mệnh, bây giờ —-
Cố Thanh Miên làm động tác tiếp theo, kết ấn dẫn phần lớn dược khí ra — Mộ Tuyết đã mất yêu đan, chỉ có thể thừa nhận dược lực linh tinh.
Thôi —-
Cố Thanh Miên thầm nghĩ, mất thì mất.
Linh khí dần dần mở ra, tựa như sương thu mờ mịt, nâng Mộ Tuyết lên. Chờ đến khi bạch quang mông lung tan hết, Mộ Tuyết ngã xuống, được Cố Thanh Miên đỡ lấy. Tay y dùng lực, ôm Mộ Tuyết lên giường.
Mộ Tuyết gian nan ngước mắt, nhìn Cố Thanh Miên.
Y gật đầu, thấp giọng cười nói: "Yên tâm đi."
"A Tuyết, ngươi cứ ngủ đi. Ngủ một giấc là được."
Giọng y từ trầm thấp đến dịu dàng, giục người tiến vào giấc. Mộ Tuyết giằng co một lúc, đến cùng cũng không chịu được, nhắm mắt, ngất đi.
Bạch quang lóe sáng, trên giường chỉ còn lại một bé hồn nhạn.
Tơ hồng buông lõng. Cố Thanh Miên nhặt lên, đặt bên cạnh cánh chim nhạn.
Tử Hàm nhìn tơ hồng kia, đột nhiên mở miệng: "Hồ Đồ."
Cố Thanh Miên quay lại: "Ừm?"
"Song thập kết, ý nghĩ thật sự là thế?"
Cố Thanh Miên dời mắt, nở nụ cười: "Ta không biết."
"Bần đạo chỉ là Hoàng đế, sao có thể tinh thông phong tục dân gian."
Tử Hàm nhíu mày.
Cố Thanh Miên: "Bịa ra mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!