Chương 91: Ngoại Truyện Vân Dã X Doãn Vân Y Giữa

Tâm sự thiếu nữ trở thành bí mật không thể nói ra.

Nhưng cũng bởi vì đã xác định được tâm sự của mình nên cuối cùng cô không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Doãn Vân Y bắt đầu nỗ lực kiềm chế phản ứng của mình ở trước mặt Vân Dã.

Khi phát bài tập, cô đi qua chỗ ngồi của Vân Dã, thiếu niên làm bài được một nửa thì nằm bò trên mặt bàn để nghỉ ngơi, tay phải cầm bút vắt trên cạnh bàn.

Túi đồng phục của Doãn Vân Y móc vào bút của Vân Dã.

Bởi vì động tác này, Vân Dã từ từ đứng dậy, ánh mắt nhập nhèm, sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại nhìn cái bút trong tay, cậu thuận miệng nói: "Cậu thích à?" Rồi cậu tiện tay nhét bừa cái bút đó vào trong túi cô: "Cho cậu."

"...! Cảm ơn."

Doãn Vân Y ôm sách bài tập quay lại chỗ ngồi, lấy cái bút ra khỏi túi rồi quan sát một lát.

Cô viết mấy nét vào giấy, trong lúc vô thức, cô viết xuống câu nói kia.

[Tớ thích cậu.]

[Vân Dã.]

Khi lấy lại tinh thần xem mình vừa viết cái gì, Doãn Vân Y hoảng hốt gạch xóa hai câu nói kia.

Bạn học gần đó đi ngang qua, cô lập tức gập vở lại, đút vào trong ngăn bàn.

Từ Diêu học lớp khác, trước khi tan học thì tới đây nói cho cô biết: "Vân Y, cậu có biết có rất nhiều người đưa thư tình cho Vân Dã không? Thầy giáo còn gọi cho phụ huynh, sợ Vân Dã yêu sớm đấy."

Doãn Vân Y đè nén cảm xúc, hỏi: "Nhiều người thích Vân Dã như vậy à?"

"Đúng rồi, lúc trước tớ cũng viết thư tình đó." Từ Diêu cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà cậu ấy không để ý, chẳng bao lâu sau tớ lại thích người khác rồi."

Cô làm bài trong lơ đễnh, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng một cô gái cao gầy trông có vẻ lớn hơn bọn họ mấy tuổi đang ở đó nhìn xung quanh, đôi mắt gần như giống y hệt với Vân Dã.

Chắc đó không phải là "phụ huynh" của Vân Dã đâu nhỉ.

Doãn Vân Y đứng lên, suy đi nghĩ lại vài lần, rẽ vào chỗ cầu thang, cô nhìn thấy cô gái đó đang nói chuyện với Vân Dã.

Vân Dã tựa vào cánh cửa sổ cũ kĩ bằng gỗ ở phía sau.

Cô gái kia hỏi cậu: "Mấy bức thư tình kia, là bàn trước viết cho em à?"

Vân Dã: "…"

Giọng của cô gái đó đầy ngạc nhiên: "Đúng là khiến người ta không thể tin nổi, thế mà lại có người coi trọng em trai chị."

Cô ấy bật cười: "Lại còn là cô bé xinh như vậy nữa."

Vân Dã nhịn một lúc lâu, nói: "… Không phải."

Giọng cậu lộ ra vẻ không thể nhịn được nữa: "Vân Ly, chị ồn ào quá."

"Lát nữa giáo viên chủ nhiệm lớp của em sẽ mắng chị à?" Vân Ly thở dài: "Ôi, Vân Dã, em có thể đừng gây rắc rối không?"

"Cùng lắm là mắng em thôi…" Vân Dã mất kiên nhẫn nói.

Thấy Vân Ly ỉu xìu ủ rũ, cậu giãy giụa trong chốc lát, xị mặt an ủi: "Chị thu phục giáo viên chủ nhiệm giúp em, tối nay em mời chị đi ăn."

Vân Ly nghi ngờ nhìn cậu một cái: "Em trả hay là chị trả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!