Chương 49: Sẽ Trở Thành Sự Thật

Phó Thức Tắc thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe chạy đi.

Dọc đường đi, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm đường phía trước.

Tốc độ xe cực nhanh, mấy phút sau đã nhìn thấy tấm biển bệnh viện.

"Về nhà lấy nước khử trùng xử lí một chút là được mà." Vân Ly sửng sốt một chút, tuy lần này ngã rất đau nhưng trong ấn tượng của cô, bệnh nặng mới phải đi tới bệnh viện.

Anh không nói gì, xe dừng lại, anh kéo Vân Ly tới phòng cấp cứu, từ đăng kí tới chẩn đoán bệnh, cả quá trình chỉ mất hai phút, lúc bác sĩ xử lí vết thương cho Vân Ly, Phó Thức Tắc dựa vào bên cạnh nhìn.

Sau khi xử lí xong vết thương, hai người đi ra hành lang, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Phó Thức Tắc cúi thấp đầu, mười ngón tay đan vào nhau để trên đầu gối.

Anh đã không nói gì nửa giờ rồi.

Vân Ly đặt tay phải lên đầu gối anh, phủ lên bàn tay phải của anh đang để ở đầu gối, băng gạc xuyên qua hổ khẩu quấn mấy vòng, Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn, nắm nhẹ bàn tay cô.

Bỗng anh ôm chặt cô.

Là kiểu dùng sức ôm.

Cánh tay Phó Thức Tắc trói chặt bờ vai cô, cô có thể cảm nhận rõ lực của năm ngón tay, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể.

Vân Ly không phản ứng được gì, mấy giây sau, anh vùi mặt vào tóc cô.

Cổ cô có thể cảm nhận được gò má lạnh lẽo và sống mũi thẳng tắp của anh.

Giờ phút này, Vân Ly không biết có phải cô suy nghĩ nhiều quá hay không, cô có thể cảm nhận được, anh coi cô trở thành một phần vô cùng quan trọng của anh.

Ôm một lúc, Phó Thức Tắc buông cô ra.

Bác sĩ căn dặn không được để vết thương dính nước, cũng không có nguy hiểm gì.

Vân Ly cũng không để tâm vết thương này lắm, nghĩ tới gói quà bị cướp mất, cô có chút buồn bực nói: "Cầm quà chưa kịp nóng tay đã bị lấy mất rồi."

"..."

Phó Thức Tắc ngoắc đầu ngón tay cô: "Anh tìm về cho em."

Anh hoàn toàn không có dáng vẻ đang đùa giỡn.

"Không cần, người kia rất hung hăng, chẳng may làm anh bị thương, vậy thì còn hơn cả mất đồ." Vân Ly vội vàng nói, Phó Thức Tắc không lên tiếng, cô xác nhận lại hỏi: "Anh có nghe thấy không?"

Anh đáp lại một tiếng rồi lại im lặng suy nghĩ, trên mặt không thể hiện được ý nghĩ của anh.

Cửa lớn của phòng cấp cứu đối diện với vòng quay Nam Vu, Vân Ly phóng tầm mắt tới ngọn đèn đỏ bên kia, mới nhớ tới cuộc hẹn hôm nay, hỏi: "Bây giờ chúng ta còn đến nhà hàng nữa không?"

Phó Thức Tắc liếc nhìn thời gian: "Quá giờ rồi, về nhà đi."

Cô định ngồi dậy nhưng Phó Thức Tắc đứng dậy trước: "Anh cõng em."

Vân Ly: "..."

Mặc dù biết rằng Phó Thức Tắc không thể không biết cô bị thương ở đâu, nhưng cô vẫn nghi ngờ, Vân Ly nhắc nhở: "Em bị thương ở tay mà..."

Phó Thức Tắc nhìn cô, nở một nụ cười bâng quơ.

Anh không che giấu ý đồ của mình: "Anh muốn cõng em."

Vân Ly nhìn chung quanh một chút, cũng không có nhiều người, cô xây dựng tâm lí: "Cũng được, người khác cũng không biết em bị thương ở tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!