Phó Thức Tắc: "Xe đỗ ở nhà trọ đó, em có thể dùng trong khoảng thời gian này."
Cha già của mình là ông chủ trường dạy lái xe nên Vân Ly hiểu rất rõ nguyên tắc không nên cho người khác và phụ nữ mượn xe.
Phó Thức Tắc bằng lòng đưa xe cho cô đi, chắc là rất tin tưởng cô, hoặc là bằng lòng gánh chịu toàn bộ thiệt hại mà cô có thể gây ra.
Vân Ly được chiều mà sợ, cất chìa khóa vào trong túi xách, không nghĩ ra nên đền đáp anh như thế nào, vì thế cô nói ra ý tưởng có tính khả thi cao nhất: "Vậy lúc anh về, em có thể đi đón anh."
Phó Thức Tắc: "Không cần, Từ Thanh Tống sẽ đi đón."
Khi anh hé môi, mà không có hình dạng gì, Vân Ly lạnh cả sống lưng, thử liếc nhìn anh một cái.
Anh từ chối một cách thản nhiên, giống y hệt như lúc cô theo đuổi anh.
Thậm chí giọng điệu cũng hờ hững trước sau như một.
Đối mặt với Phó Thức Tắc, Vân Ly không dám nổi giận, chỉ mím mím môi: "Được rồi."
Dáng vẻ giận dỗi mà không dám nói của cô như thể anh là ác bá đang bắt nạt cô vậy, Phó Thức Tắc không hiểu lắm: "Sao vậy?"
"Không có gì." Vân Ly sốc ba lô lên, kiễng chân nhìn xung quanh, giả vờ như thể không thèm để ý: "Vừa nãy nhớ lại ngày xưa khi em theo đuổi anh, anh cũng luôn nói là "không cần"."
Không ngờ bây giờ lại bị tính sổ, Phó Thức Tắc bật cười vui vẻ từ tận đáy lòng: "Vậy anh phải làm thế nào?"
Vân Ly: "Thì…"
Gần đến giờ đi học, lục tục có người đi vào lớp, vẻ bề ngoài và khí chất xuất chúng của anh đều khiến người ta phải liếc nhìn, khiến cho người bên cạnh như cô cũng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhớ lại lần bị chụp trộm ở quán cà phê trước đây, Vân Ly có chút mất tự nhiên, lời muốn nói cũng nói không nên lời.
Phó Thức Tắc nhìn bốn phía xung quanh, kéo cô ra hành lang.
Lớp học ở tầng một, hành lang dẫn tới tầng hầm chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên đến từ tầng một, tầm nhìn giảm xuống rõ ràng.
Tay anh hơi lạnh, nắm tay cô không bao lâu mà đã bắt đầu ấm lên.
Vừa mới yêu nhau nên hai người khá ngại ngùng khi ở bên nhau, hôm nay lúc đi trên đường cũng không đi quá gần, thỉnh thoảng sang đường thì chỉ hơi hơi chạm vào mu bàn tay.
Vân Ly không ngờ, nắm tay lại là cảm giác như thế này, lòng bàn tay nóng hầm hập, còn hơi dinh dính sau khi ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giống như muốn trả thù lời từ chối lúc nãy của anh, Vân Ly dùng ngón cái gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Cô cảm nhận được cái tay đang nắm lấy tay cô hơi hơi dùng sức, nhưng vẫn kiềm chế phải thả lỏng, không hiểu sao trong lòng cô lại có loại cảm giác sảng khoái.
Kéo cô đến đầu hành lang của tầng hầm, Phó Thức Tắc dừng lại, cũng không thèm để ý tới động tác nhỏ ban nãy của cô, thì thầm hỏi cô: "Có thể nói chưa?"
Phản ứng đầu tiên của Vân Ly là nói không nên lời.
Cô mới chỉ thả lỏng hơn một chút, không e dè nói ra suy nghĩ và ý kiến của bản thân khi nói chuyện với người nhà và bạn thân của mình mà thôi.
Nhưng đối với Phó Thức Tắc, cô vẫn sợ hãi theo bản năng.
Dường như Phó Thức Tắc hiểu rõ hết thảy, nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Vậy anh nên làm thế nào?"
Câu này được lặp lại khiến cho Vân Ly dũng cảm hơn, cô ngẫm nghĩ một lát: "Sau khi bọn mình yêu nhau, anh không được từ chối em nữa." Nói yêu cầu xong, cô còn không quên hỏi ý kiến của anh: "Anh cảm thấy có được không?"
Phó Thức Tắc sửng sốt nhưng đồng ý rất nhanh: "Được." Anh hỏi như thể có điều cần suy nghĩ: "Vậy còn muốn tính nợ cũ nữa không?"
Suy nghĩ cẩn thận thì quả thật là anh đã từng từ chối cô không ít lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!