Chương 42: Có Thể Ở Bên Anh Không

Vì ngược sáng nên bóng dáng của cô trở nên rất mơ hồ.

Rõ ràng đã đến giờ về, nhưng Phó Chí Tắc lại không muốn phá vỡ sự yên lặng lúc này.

Tình cảm của anh đối với Vân Ly cũng không phải đột nhiên ập tới.

Lần vô tình nhìn thấy ảnh hồi cấp ba của cô, anh đã nhận ra cô ngay lập tức – Là học sinh cấp ba làm người máy vào nhiều năm trước kia.

Chỉ có điều, anh đã không còn là anh của năm đó.

Anh cũng không để trò hề lúc hai người gặp lại ở trong lòng.

Người đã từng để ý trước đây, anh không thể lạnh nhạt như khi đối đãi với người xa lạ, nhưng cũng sẽ không chú ý tới như hồi thiếu niên.

Đối với suy nghĩ của cô, anh hiểu rõ mười mươi.

Ban đầu anh chưa từng cân nhắc chuyện này.

Anh không còn sức lực để tạo ra một ràng buộc mới.

Nhưng, cô lại cứ như thể muốn liều mạng đến cùng với anh vậy.

Rõ ràng không dám giao tiếp, nhưng lại luôn có can đảm lớn lao giúp sức cho cô tiến lên.

Trông có vẻ mềm yếu nhưng lại kiên cường đến khó hiểu.

Trong lúc lơ đễnh, cán cân thăng bằng trong lòng anh đã sớm chệch đi rất nhiều từ lâu.

Sau khi biết người mà cô tới Đại học Bách Khoa Tây Phục tìm năm ấy là anh, tình cảm đầy ắp bị đánh đổ, chỉ còn lại sự xót xa khắp muôn nơi.

Từ lâu anh đã không phải là người mà em luôn hướng tới.

Mặc dù không phải anh, nhưng em vẫn luôn có thể gặp được một nửa kia khiến em dũng cảm tiến về phía còn lại giống như chính bản thân em.

Nhưng anh không thể chấp nhận được, lí do mà cô bỏ cuộc lại là, cảm thấy mình đang tự rước lấy nhục.

Rõ ràng người không có can đảm tiến về phía trước là bản thân anh.

Cô không đáng phải chịu bất kì một ấm ức nào.

Nếu như cô đi nhiều bước như vậy rồi, mà vẫn kiên trì thích anh như cũ.

Vậy quãng đường còn lại, đến lượt anh đi tới cùng.Phó Thức Tắc vẫn không động đậy.

Ánh mắt anh cũng không cháy bỏng, thậm chí Vân Ly còn không đọc được cảm xúc gì khác, chỉ có thể xác định được, anh vẫn luôn nhìn cô.

Cô cúi đầu liếc nhìn máy bay không người lái bằng bìa cứng trong tay anh.

Phó Thức Tắc vẫn luôn là một người vô cùng khép kín.

Cho dù là khi anh uống rượu, anh cũng chẳng nói thêm được mấy câu.

Nhưng Vân Ly lại thích cảm giác ở chung với anh như vậy, bản thân cô cũng không phải là người ham vui cho lắm.

Vân Ly không khỏi nhớ tới cách ăn mặc trang điểm hiện tại của mình, có lẽ tóc mái trước trán hơi hơi che kín hai mắt, tóc lại dài quá rồi, nên cắt thôi.

Cô đứng im tại chỗ suy nghĩ vớ vẩn, lung tung về những chuyện này.

bỗng nhiên Phó Thức Tắc nói: "Chờ anh từ Nghi Hà về, chúng ta yêu nhau đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!