Chương 39: Đợi Anh Tỉnh Rượu

Gió thoáng ngừng, chỉ có ánh đèn chùm thi thoảng lóe lên.

Vân Ly ngừng thở, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Phó Thức Tắc.

Không phải vì lời anh nói mà là vì giọng của anh, mang theo sự yếu thế cam tâm tình nguyện, lại có chút nũng nịu giống như tủi thân.

Vân Ly cứng đờ người, mắt nhìn về phía trước, không dám chạm mắt với anh, vô thức siết chặt máy sưởi trong tay.

"..."

Thấy cô không trả lời, Phó Thức Tắc lại nỉ non tựa như giục giã: "Hửm?"

Đầu Vân Ly đã trống rỗng hoàn toàn.

Hơi thở xộc vào tai phải mang theo sự xâm lược nhưng không có tính công kích, dường như muốn dốc hết toàn bộ nhiệt độ ban đêm tại nơi đây vào trong hơi thở.

Cô vô thức sinh ra ảo giác, nhìn anh giống như một chú chó săn chán nản tịch mịch, vẫy vẫy đuôi ra vẻ đáng thương mong người ta thương xót.

Toàn bộ tuyến phòng bị trong lòng Vân Ly bị đánh hạ trong nháy mắt.

Cô không kìm được lòng trả lời: "Không có..."

Vừa dứt lời, Vân Ly lập tức muốn cho mình một cái chày.

A a a a a a a cô vừa trả lời cái quái gì thế!!!

Rõ ràng đã từ bỏ rồi mà ahuhu!!

Người bên cạnh nghe được câu trả lời của cô xong lại không nói, khẽ buông lỏng cổ tay Vân Ly ra.

Khoảng cách kề sát mặt bỗng được kéo ra, nguồn nhiệt từ cơ thể con người cũng cách xa.

Vân Ly còn chưa tỉnh lại từ sự khiếp sợ và rầu rĩ do trong lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, lúc này đang tự hỏi liệu có phải mình trả lời không ổn không, ngước mắt nhìn anh.

"Làm sao thế?"

Phó Thức Tắc mất tự nhiên dời mắt sang một bên, vẻ mặt u ám không rõ: "Có thể là hơi căng thẳng."

"..."

Vân Ly thoáng hẫng một nhịp nhưng cô cũng ý thức được, trước mặt Phó Thức Tắc, cô hoàn toàn không có sức chống cự.

Cô cam chịu số phận cúi đầu xuống, thỏ thẻ nói: "Tại sao anh lại hỏi em cái này..."

Phó Thức Tắc không lên tiếng đáp lại, bàn tay vẫn chưa để xa quay lại nắm cổ tay cô, bụng ngón tay cái vuốt ve cổ tay cô.

Anh cụp mắt, che đi phân nửa màu mắt: "Vẫn chưa rõ ư?"

Sự đụng chạm tự nhiên của anh giống như quan hệ của bọn họ vốn là thân mật như vậy.

Da phần đầu ngón tay nhẵn nhụi, cho dù lạnh như băng nhưng cũng gãi trái tim cô tới ngứa ngáy.

Phó Thức Tắc không nói thêm nữa, chờ người trước mặt tiến hành đấu tranh nội tâm.

Sau thoáng trong lòng như nai con chạy loạn, Vân Ly rơi vào sự mờ mịt cực lớn.

Khả năng có thể xảy ra lần nữa khiến hi vọng tận đáy lòng cô xông ra như mây mù giăng lối nhưng đồng thời cô cũng không cách nào quên đi sự đau lòng khi quyết định từ bỏ cùng với sự khó chịu do bị ngấm ngầm từ chối hết lần này tới lần khác.

Mặt trái của việc tiếp tục theo đuổi giấc mộng chính là kéo dài hơi tàn của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!