Lần đầu tiên rơi vào tình huống dở khóc dở cười thế này, khi mà ngồi trước mặt là người đàn ông mình đã từ bỏ việc tiếp tục theo đuổi anh.
Mặc dù cảm thấy cực kỳ gượng gạo nhưng Vân Ly cũng không biết nên làm thế nào.
Phó Thức Tắc lẳng lặng nhìn cô, ánh sáng khẽ lướt qua khuôn mặt anh.
Cô biết, đối với anh mà nói, đây chỉ là một bữa cơm với đồng nghiệp, là chuyện không thể bình thường hơn.
Cô nuốt nước miệng, di chuyển rề rà hết mức có thể, khi khuôn mặt lạnh nhạt, vô cảm kia dần dần đến gần, thời gian tựa như bị gắn một chiếc máy giảm tốc, trôi qua cực kì chậm chạp.
Cô đi đến chếch vị trí Phó Thức Tắc ngồi xuống, kéo hộp cơm đang để trước mặt anh về phía mình.
"Tôi ngồi đây là được rồi." Vân Ly lí nhí nói, cúi đầu yên lặng làm việc cần làm.
Tất cả tiếng động đều rất nhỏ, hai người ăn ý không đề cập nửa lời, tập trung ăn cơm.
Cô và anh đều hành động như cách bình thường họ ở bên nhau.
Chỉ cần cô hơi ngước lên là có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mày đen như mực của anh.
Tình cảnh này chẳng khác nào ngồi trên bàn chông, giây phút hiện tại toàn bộ những cảm xúc xáo động mấy ngày này cùng nhau dâng lên, cồn cào, khó chịu.
Cô khẽ giật đũa, làm bộ làm tịch rút di động ra: "Đồng nghiệp tìm tôi có việc.
Tôi về phòng ăn đây.
Chào anh."
Bầu không khí cứng ngắc.
Phó Thức Tắc trầm mặc một lúc, liền đứng lên, không thèm trực tiếp vạch trần lời nói dối vụng về của cô: "Cô cứ ngồi ăn đi, tôi ăn xong rồi."
Anh gần như không động đến hộp cơm, thậm chí nắp vẫn còn nguyên, chẳng nói gì hơn, cứ vậy rời khỏi phòng nghỉ.
Hẳn là anh nhìn ra sự bối rối nơi cô.
Anh đang quan tâm đến cảm xúc của cô.
Thoáng chốc Vân Ly cảm thấy hơi áy náy, rốt cuộc từ đầu đến cuối anh đâu làm sai chuyện gì, là cô tự đa tình, là cô thích người ta, rồi tự quyết định theo đuổi, lại tự quyết định buông tay.
Đương nhiên cô không thể tỏ ra không có việc gì mà chung đụng với anh như trước, nhưng Vân Ly cũng chẳng muốn trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi, khiến anh vì sự ích kỷ của mình mà nhượng bộ, nhún nhường.
Ngay khi bóng anh khuất sau cánh cửa, Vân Ly lập tức mở điện thoại ra tra thông tin.
[Đều là người trưởng thành rồi, theo đuổi thất bại thì thất bại thôi, nên nghĩ thoáng ra!]
[Đối phương không thích cô là chuyện rất ư là bình thường đấy, không cần thiết phải suy nghĩ quá phức tạp.
Là đồng nghiệp trong công ty cũng không có vấn đề gì.
Dù sao trong một tập thể luôn có những không vừa mắt nhau.]
[Cứ đặt mình vào hoàn cảnh của anh ta mà suy ra.
Có khi anh ấy cũng muốn quan hệ của hai người được bình thường hoá, đối xử với nhau xã giao như những người đồng nghiệp.]
Quả nhiên là vậy.
Hầu hết mọi người đều cho là như thế, trường hợp này là một việc hết sức bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!