Chương 33: Bị Nhốt Trong Thang Máy

Chuyển khoang mất năm trăm tệ, vẫn nằm trong phạm vị có thể chấp nhận được của Vân Ly.

Vung tiền như rác để đổi lại việc được chờ hơn hai tiếng đồng hồ cùng Phó Thức Tắc, Vân Ly cảm thấy mình như bị hút mất hồn.

Trong lòng rỉ máu, Vân Ly nhìn Phó Thức Tắc với khí chất gây chú ý đang đứng đợi cô trong dòng người qua lại.

Vân Ly cảm thấy thật ra cũng rất đáng giá đó chứ.

Đi vào phòng chờ bay, hai người đi mua cà phê rồi tìm một chỗ gần cửa đăng ký ngồi.

Phó Thức Tắc đội mũ của áo khoác lên, dựa lưng vào ghế cúi đầu.

Thấy anh ngủ Vân Ly cũng không làm phiền anh, tự mình chơi điện thoại.

Vài phút sau, Vân Ly tắt màn hình điện thoại, đặt nó lên đùi, rón rén điều chỉnh góc, nhìn trộm Phó Thức Tắc qua hình phản chiếu.

Người trong màn hình bỗng nhiên nhìn sang.

Hô hấp của Vân Ly chậm lại, cất điện thoại, giả vờ như không có gì xảy ra.

Phó Thức Tắc: "Nếu như em thấy thì tôi cũng có thể nhìn thấy." Giọng anh hơi khàn.

Rốt cuộc là tại sao cô lại cảm thấy Phó Thức Tắc sẽ không phá đám chứ.

Vân Ly giải thích: "Em muốn nhìn xem anh có đang ngủ không thôi."

"Không." Anh trả lời rất dứt khoát.

Phó Thức Tắc không định ngủ tiếp nữa, Vân Ly mở trạm E phát vài video cho anh, anh cũng không để tâm lắm.

Hai người sáp gần nhau, Vân Ly nhớ tới sự bất ngờ nho nhỏ chuẩn bị cho anh mấy ngày trước, cô cắn môi dưới hỏi: "Anh có nhìn thấy đồ em nhét vào cho anh không?"

Thấy Phó Thức Tắc chẳng có biểu cảm gì, cô có dự cảm không rõ lắm: "Là một mặt trăng, sau đó em còn nhét thêm một tờ giấy ghi chú nữa."

"Viết cái gì?" Phó Thức Tắc cụp mi uống cà phê, không nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì, thấy Vân Ly rề rà mãi không nói thì anh lại ngước mắt: "Nói xem nào."

"..."

Vân Ly sốt ruột tới mức muốn giậm chân tại chỗ, cô hỏi: "Anh vứt sổ tay tuyên truyền rồi à?"

Phó Thức Tắc: "Vứt rồi."

"Vậy thôi..." Vân Ly buồn bã lướt điện thoại, thi thoảng miết gót giày xuống mặt đất.

Sau khi đăng ký, Vân Ly cũng được ngồi bên cạnh Phó Thức Tắc như ý nguyện.

Máy bay gặp luồng không khí nên liên tục lắc lư, tiếp viên hàng không nói rất nhiều trong loa, vì áp suất không khí nên tai phải của Vân Ly không nghe rõ âm thanh trong loa.

Vân Ly nhìn tầng mây xám xịt dày đặc bên ngoài cabin, sấm chớp như đánh thẳng vào máy bay, chớp tắt khiến cô sợ tới mức nhắm chặt mắt.

Phản ứng đầu tiên của cô là chuyến bay lần này cô không mua bảo hiểm hàng không.

Vân Ly đứng ngồi không yên lại còn không nghe rõ tiếng trong loa, cô nhìn bên ngoài cửa sổ một cái vẫn do dự chọc vào cánh tay của Phó Thức Tắc.

Phó Thức Tắc cử động, kéo bịt mắt lên một chút.

Vân Ly: "Có phải máy bay gặp phải chuyện gì không?"

Phó Thức Tắc nghiêng người, mở miệng nói vài từ, Vân Ly chỉ thấy môi anh mấp máy nhưng không hề nghe rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!